Cầu xin ông trời thấu hiểu lòng con

kjndjmoon

Active Member
Tham gia ngày
15/5/09
Bài viết
1,345
Reaction score
0
Điểm
36
Lời tác giả: “Entry này tôi muốn gửi đến ba mẹ - là những người tôi thương yêu nhất trong cuộc đời này. Với lời nhắn: "Con hy vọng entry này sẽ được gửi đến ba mẹ để ba mẹ có thể hiểu thêm về con hơn. Rồi gia đình ta sẽ được hạnh phúc như con mong muốn, đúng không ba mẹ?!"
Lê cái thân mệt lã về nhà tưởng chừng cả nhà sẽ cười nói vui vẻ để xua đi cái mệt nhọc của nguyên này làm việc vất vả! Nhưng thật không ngờ không khí căng thẳng bao trùm khắp cả nhà. Cuộc sống này sao làm khó thở quá đi mất! Khó chịu, bực bội, nhiều khi chẳng muốn sống nữa… Ngày ấy ba mẹ con bé cãi nhau chỉ vì những đồng tiền nhỏ nhoi không đáng là bao. Con bé đã khóc, nó khóc nhiều lắm nhưng không ai hay biết nó đang khóc. Nước mắt nó rơi trên má nó rồi xuống môi nó chảy vào miệng nó. Nó nuốt những giọt nước mắt vào trong. Nước mắt mặn giống như cuộc đời nó – cuộc đời chưa khi nào có nụ cười.
Nó thèm khát một bữa cơm gia đình mà nào giờ có ai cho nó. Những khi nó thấy gia đình người khác hạnh phúc bên nhau, vui vẻ cười nói thì nó bỏ đi nơi khác. Và rồi…nó khóc. Nó che miệng lại và rồi nó khóc. Những tiếng nấc nghẹn ngào không nên lời như muốn nói: “Con cần tình thương!”.
Từ nhỏ con bé đã không có tình thương. Với nó tình thương là một cái gì đó lớn lắm, cao xa lắm mà nó không thể nào với tới được. Nó thèm khát tình thương. Nó sống vậy và đến giờ vẫn như vậy. Một mình và lúc nào cũng chỉ một mình. Người khác bảo nó không ngoan. Ba mẹ nó bảo nó hết hy vọng thay đổi. Anh nó bảo nó sẽ không chịu đựng nỗi những ngày tháng khó khăn khổ sở. Nhưng anh nào biết nó vốn đã sống cuộc sống đó từ lâu rồi. Nó khép lòng dần lại và không ai hay biết.Nó ít cười, it nói hẳn. Rồi con bé sẽ phải về đâu khi xung quanh toàn là một bòng tối? Nó đã biết tự lập, biết cách tự chăm sóc bản thân. Nó biết được ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Sau bao lần vấp ngã, bây giờ nó đã biết cách tự đứng lên.
Nó kể: “Lúc còn bé tôi nào biết gì đâu. Vô tư vui đùa cùng lũ bạn cùng xóm, đi chơi suốt trong những lúc ba mẹ tôi cực khổ lao động tiền!
mecon.jpg
Ảnh minh họa: Vũ Quốc Khánh
Ngày ngày thấy ba mẹ làm việc cực khổ nước mắt tôi cứ ứa ra mãi thôi! Bây giờ tôi cảm nhận được nước mắt không chỉ có vị mặn như trước đây nữa, bây giờ còn có thêm vị chua chát! Ba mẹ tôi phải vất vả cũng bị người ta khinh. Tôi tự hỏi lòng mình phải làm cái gì đây? Lúc trước mỗi làn ba mẹ cãi nhau tôi chỉ biết tìm chỗ nào đấy khóc cho thật to thật to để không nghe những lời nói ấy nữa! Nhưng sau này tôi đã lấy hết can đảm mà nói hết với ba mẹ những suy nghĩ trong lòng rồi thôi! Sau này mỗi lần ba mẹ cãi nhau tôi không còn nói nữa! Khi không có ai tim tôi lại đau lên từng cơn tưng cơn một. Nước mắt tôi cứ ứa ra mãi không ngăn được!Và giờ này đây tôi chỉ biết im lặng để khắc sâu! Khắc sâu tất cả! Một mình ngồi đối diện với chiếc máy vi tính trong một căn phòng tối om là việc mà tôi luôn làm những khi buồn! Có ai biết được tận sâu trong tâm hồn tôi vẫn mơ ước biết dường nào cái hạnh phúc vô cùng giản đơn! Một cuộc sống bình dị không có sự tồn tại, tác động của tiền bạc và danh vọng để tôi có thể sống là chính tôi. Tôi sẽ sống bên cạnh người tôi yêu thương nhất, luôn đem đến hạnh phúc cho tôi để tôi được sống trong tiếng cười chứ không phải khóc mãi như thế này được! Đôi khi tự hỏi có bao giờ tôi được cười một cách hạnh phúc thật sự và câu trả lời là KHÔNG! Tôi không cần tiền bạc, danh vọng, hay bất cứ cái gì có ở trên đời này! Tôi chỉ cần hạnh phúc gia đình! “
Nếu Thượng Đế cho con một điều ước con sẽ ước rằng: “Gia đình mình sẽ mãi mãi yêu thương nhau”. Chỉ thế thôi, và chỉ thế thôi là đủ cha mẹ thân yêu ạ! Giờ con đang cố gắng, con đang rất cố gắng để gìn giữ hạnh phúc gia đình mình. Nhưng xa vời quá! Nếu Thượng Đế cho con thêm một điều ước nữa, con sẽ ước: “Gia đình mình không còn mắc nợ nữa.” Lẽ ra con nên ước điều này trước điều ước con vừa ước ở trên. Đơn giản thôi bởi vì con biết chỉ cần gia đình ta hết nợ tất yếu gia đình ta sẽ lại yêu thương nhau như trước. Nhưng con biết điều đó là không thể. Con tham lam đến mức ước như thế khi gia đình ta vẫn còn mắc nợ. Nếu một phút nữa đây thôi con phải chết thì điều duy nhất con ước vẫn là điều ước đầu tiên- cái điều ước nhỏ nhoi mà con ấp ủ gần 20 năm qua.
Ra-dong.jpg
Ảnh minh họa: Vũ Quốc Khánh
Mọi cố gắng của con dường như là vô nghĩa khi những đêm nước mắt con rơi khi thấy cha mẹ cãi nhau chỉ vì những đồng tiền không đáng bao nhiêu. Con khóc, khóc và rồi khóc. Con khóc vì con đau, con khóc vì con tức. Và rồi đây con sẽ không khóc nữa khi những trận cãi nhau của ba mẹ diễn ra thường xuyên hơn, diễn ra như “quán tính”.
Nếu lần này Thượng Đế lại cho con một điều ước, con sẽ ước rằng: “Con mất hết cảm xúc, mất hết kí ức.”. Khi ấy dù có thế nào đi nữa thì con vẫn sống mà không phải khóc nữa.Rồi nhiều đêm con chấp tay cầu nguyện: “Cầu xin cho cha đừng đánh mẹ nữa. Cầu xin cho cha cố gắng làm ăn kiếm tiền trả nợ. Cầu xin cho tính tình của cha không còn nóng như trước nữa. Cầu xin cho cha yêu thương mẹ và các con. Cầu xin cho mẹ không còn bị ai bắt nạt nữa. Cầu xin cho mẹ không yếu lòng để không bị ai lừa gạt nữa. Cầu xin cho mẹ biết cách tiết kiệm trong chi tiêu nhiều hơn. Cầu cho em hiểu được hoàn cảnh gia đình mà cố gắng học hành. Cầu cho em luôn mạnh mẽ để có thể vượt qua mọi biến cố gia đình. Cầu cho con có đủ nghị lực để tiếp tục đương đầu với tất cả khó khăn đang phủ lấy gia đình con. Con thành tâm cầu nguyện!”.
Gia đình ta đã lấy đi hết tất cả niềm tin vào sự sống tốt đẹp mà con vẫn hằng mơ ước từ khi còn là một con bé con: “Một ngôi nhà nhỏ nhưng tràn ngập tiếng cười nói.”. Dù thế nào con vẫn chờ và hy vọng rồi một ngày nào đó ước nguyện đó bay đến tận trời xanh, để Thượng Đế có thể lắng nghe và ban cho con điều ước ấy - điều ước đem đến chút ánh sáng mới cho gia đình ta.

  • Gửi từ email NTT
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Đọc bài này, thấy có 1 chút gì đó của mình ở trong đó :).
Ngày chị còn nhỏ, gia đình chị cũng khó khăn lắm. Tất nhiên 1 đứa bé như chị lúc đó thì k thể hiểu hết được.
Bố mẹ nuôi 3 anh em chị ăn học, công nợ chồng chất. Ngày đó bố mẹ chị cũng hay cãi nhau lắm, cũng giống như bố mẹ của tác giả bài viết trên vậy, "cãi nhau vì những đồng tiền k đáng bao nhiêu", điều này cũng dễ hiểu thôi mà em :).

Bố chị (cũng) nóng tính, hay quát mắng mẹ. Có những đêm, chị ngủ trong phòng, bố mẹ ngồi ngoài nhà nghĩ là chị đã ngủ rồi nên lại cãi nhau (từ phòng ra ngoài nhà k có cửa, nên chị nghe rất rõ). Năm đó chị học cấp 1, cũng chỉ biết nằm khóc thút thít và cầu nguyện sao cho bố mẹ đừng cãi nhau nữa như bạn ấy vậy. À, bạn này "khóc to để không nghe thấy những lời nói ấy nữa", còn chị thì không, chị cố khóc thật khẽ để bố mẹ k nghe thấy :p.
Chỉ có duy nhất 1 lần chị dám khóc to (nhưng bố mẹ chị cũng k biết :) ). Đấy là lần chị thấy mẹ chị vừa làm vừa lau nước mắt. Mẹ chị là 1 người phụ nữ cam chịu, bố chị mắng, không bao giờ mẹ chị cãi lại 1 câu. Lúc nào mẹ cũng chịu đựng và âm thầm khóc. Nhiều lúc chị cũng giận bố vô cùng, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ vì cuộc sống khó khăn bố chị mới như vậy, chị k giận cũng k trách bố nữa mà thương bố nhiều hơn.

Chị đã không hành động như tác giả bài viết, k chạy đi khi bố mẹ cãi nhau, không "nói một lần rồi sau này mỗi lần ba mẹ cãi nhau tôi không còn nói nữa", không im lặng và cũng không nhốt mình trong phòng với chiếc máy tính (nhà chị hồi ấy lấy đâu ra máy tính mà đòi nhốt mình như thế :p hè). Hồi đó chị nghĩ, bố mẹ cãi nhau, chắc hẳn là giận nhau lắm, và chỉ có chị mới giúp 2 người "giảng hòa" với nhau được thôi :D. Thế là chị cười nói nhiều hơn, sau bữa cơm lúc nào cũng kể cho bố mẹ nghe chuyện ở lớp, kể cho bố mẹ nghe chị ngoan như thế nào :">, rồi chị chịu khó học hơn để lấy điểm về khoe với bố mẹ, những lúc bố mẹ làm chị đứng bên cạnh hát cho bố mẹ nghe :D. Thật ra là ngày ấy chị nghĩ, "vướng" chị thế nào bố mẹ cũng "k tiện" cãi nhau, thế là cứ kiếm cớ để thò cái mặt ra :p. Nghĩ đi nghĩ lại, k biết làm thế nào nên đành đứng đấy... hát :D hehe. Hát mệt thì lại cầm viên phấn, vẽ gà vẽ vịt xuống đất :D.

Bạn tác giả viết "
Ba mẹ tôi phải vất vả cũng bị người ta khinh. Tôi tự hỏi lòng mình phải làm cái gì đây?". Việc này chị chưa làm được, nhưng anh cả chị đã làm được :). Hơi buồn cho bạn ấy vì câu hỏi "Tôi phải làm cái gì đây", chị cứ nghĩ rằng, bất cứ người con nào ở trong hoàn cảnh đó, đều sẽ biết mình phải làm gì chứ nhỉ :). Đáng buồn cho bạn ấy vì chỉ-vì-có-thế mà đã k còn niềm tin vào cuộc sống. Giá mà bạn ấy vững vàng hơn.

(Quay lại chuyện của chị 1 tí) Giờ thì bố mẹ chị k phải vất vả nữa (và tất nhiên, vì thế cũng k còn cãi nhau nữa :) ), anh cả chị thì cứ tạm coi là đã thành đạt, anh hai cũng đã ổn định (chỉ còn mỗi chị là vẫn lông bông :D).
Cuộc sống là vậy em ạ, luôn đặt ra cho con người thử thách, quan trọng là mình có đủ nghị lực và niềm tin để vượt qua hay không. Chị thấy nhiều trường hợp (người thật việc thật) còn khó khăn hơn rất nhiều so với tác giả bài viết, nhưng họ vẫn vượt qua đấy thôi. Tại sao người ta có thể vượt qua được để đi tới thành công, còn mình thì không?
Chị thiết nghĩ, bạn ấy cần phải thay đổi suy nghĩ và bắt đầu hành động, chứ k phải ngồi chờ và cầu nguyện như thế kia.

P/s: Bài viết có đoạn gọi là "ba mẹ", có đoạn lại là "cha mẹ", em edit lại cho phù hợp nhé! :)
 
Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
Admin Xin lỗi, em thấy nản rồi Entry Blog hay 1

Similar threads

Latest resources

Top