Tôi...đã từng cảm thấy cuộc sống lãng xẹt như 1 trò vô bổ của lũ con nít.Tôi k nhận ra được đâu là lối đi cho mình và mục đích sống của mình là gì...mọi thứ như đều xa khỏi tầm vs của bản thân...và 1 suy ngĩ mong manh và tôi đã biết nó thật ngu ngốc:tự tử...
Hết năm học,tôi âu sầu vì kết quả của môn Hóa,nó k như tôi mong đợi,bố mẹ tôi sẽ ntn khi biết điều đó,và chính cả bản thân tôi,tôi thực sự sốc,và tôi đã khóc ,khóc rất nhiều vì thất vọng về bản thân,vì ngĩ đến ánh mắt của mẹ và gương mặt của bố tôi...tôi..có thể nói là rất sợ hãi...và tôi cảm thấy chán sống,thực sự thế...chán tất cả,niềm tin ,hi vọng,..mọi thứ như lìa khỏi cơ thể tôi,mê man và k ngừng suy ngĩ đến nó,và rồi ,ngĩ đến những hình ảnh khi tôi đã ở 1 thế giới khác...tôi k còn ở đây nữa...tôi đã ngĩ đến cái chỗ ngồi quen thuộc của tôi trong lớp bị trống vi k có tôi,rồi gia đình tôi sẽ chỉ còn 2 bố mẹ vì anh đi học xa,rồi những đứa e,đứa hàng xóm sẽ k còn gọi ý ới cái tên tên tôi như trc nữa...tôi k dám ngĩ mọi thứ sẽ thay đổi nhiều,nhưng tôi biết bạn bè tôi,bố mẹ tôi sẽ rất buồn...họ sẽ nhắc đến tên tôi chứ?Sẽ nhớ đến tôi chứ?...
Và tôi lại khóc,giờ thì chán sống thật rồi,k gian xung quanh như đưa tôi về những ngày xa xưa,cái lúc mà gần nhà tôi có đám ma,cũng những cái nóng như vây ,nó khiến tôi ngĩ nhiều hơn đến cái chết ,và sẽ rất nhanh thôi,tôi ...sợ đau nên đã tìm cho mình cách chết cảu những ng sợ đau,đó là...uống thuốc ngủ.Dễ thôi,chỉ cần uống và đi ngủ...và đi mãi mãi..k còn biết j nữa,k phải suy ngĩ,k phải nhận ra những sự thất vọng của ng thân...sẽ chẳng còn j nữa hết...Và rồi...
Sáng,sau khi đã tống hơn chục viên thuốc ngủ...tôi lại tỉnh dậy...tôi k biết chuyện j đang diễn ra,tôi đã sang một nơi khác ?K,những ánh nắng sớm của ngày mới cho tôi biết,tôi vẫn ở dây,và đứa e con chú tôi đã ngủ bên tôi từ lúc nào...chuyện j thế này?Tôi đang đầu khủng khiếp...nhưng vẫn cố gượng dậy và...đến trường.K hiểu,tôi chỉ ngĩ có lẽ thuốc chưa có tác dụng,hôm nay tôi sẽ chết,đó là ngày cuối cùng tôi sống,đến trường và gặp mọi ng...ngày cuối cùng...Đến trường,tôi nhức đầu khủng khiếp,k muốn làm j cả,nằm oài ra bàn và kết quả là k thể chịu thêm nữa,tôi đã nhờ mấy đứa bạn cho về...Lúc này,tôi mới nhân ra mình thật điên giồ...Có lẽ khi con ng ta đứng giữa danh giới của sự sống và cái chết thì họ mới nhận ra...cuộc sống đang quý biết bao...và tôi cũng thế...tôi ước j tôi chưa uống nắm thuốc đó,tôi lại có thể vui vẻ cười dùa như trc,như những ng xung quanh tôi..Tôi đau khổ nhận ra sự sai lầm của mình..Tôi có chết nữa k?...
Bây h,khi tôi đang cố gắng để dành lại sự sống,mặc dù rất mệt,rất đau đầu nhưng tôi vẫn cố gắng để đứng dậy,đi lại và cười,và nc như chưa có chuyện j để chiến thắng sai lần của mình,để minh chứng rằng tôi vẫn sống...Tôi có thể tiếp tục sống chứ?...
Vấp ngã thì có làm sao?Tôi sẽ phải chịu những lời mắng của bố,sẽ phải nhận những sự thất vọng từ đôi mắt buồn của mẹ...nhưng chuyện j đến sẽ phải đến,cố lên,tôi sẽ cố gắng,tôi sẽ k bỏ cuộc đâu...Cuộc sống đâu phải cái j cũng như mình mong muốn đâu,vậy nên coi như lần này là lần để tôi nhận ra nhiều điều...Cố gắng lên, 1 năm nữa,tôi sẽ nhớ những j hôm nay nếu như còn tiếp tục được sống D) ,nó sẽ là 1 bài học mà tôi k ba giờ quên..ánh mắt ấy của mẹ sẽ mãi trong tôi,là niềm tin,là động lực cho tôi tiếp tục cố gắng...Cuộc sống sẽ k dễ dàng kết thúc như vây...
OK..good luck..
Sẽ k từ bỏ,sẽ lại cố gắng...
Tôi sẽ làm...
Giờ ,phải đứng dậy,chạy nhẩy để chiến thắng cơn chóng mặt vẫn còn trong cơ thể do ảnh hửong của đống thuốc ngủ...
Và 1 điều mà tôi muốn nói,cuộc sống k dễ dàng có được,vậy nên đừng dễ dàng từ bỏ nó dù cho cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu...
OK ..goodluck...
Mọi thứ rồi sẽ qua thôi...
Hết năm học,tôi âu sầu vì kết quả của môn Hóa,nó k như tôi mong đợi,bố mẹ tôi sẽ ntn khi biết điều đó,và chính cả bản thân tôi,tôi thực sự sốc,và tôi đã khóc ,khóc rất nhiều vì thất vọng về bản thân,vì ngĩ đến ánh mắt của mẹ và gương mặt của bố tôi...tôi..có thể nói là rất sợ hãi...và tôi cảm thấy chán sống,thực sự thế...chán tất cả,niềm tin ,hi vọng,..mọi thứ như lìa khỏi cơ thể tôi,mê man và k ngừng suy ngĩ đến nó,và rồi ,ngĩ đến những hình ảnh khi tôi đã ở 1 thế giới khác...tôi k còn ở đây nữa...tôi đã ngĩ đến cái chỗ ngồi quen thuộc của tôi trong lớp bị trống vi k có tôi,rồi gia đình tôi sẽ chỉ còn 2 bố mẹ vì anh đi học xa,rồi những đứa e,đứa hàng xóm sẽ k còn gọi ý ới cái tên tên tôi như trc nữa...tôi k dám ngĩ mọi thứ sẽ thay đổi nhiều,nhưng tôi biết bạn bè tôi,bố mẹ tôi sẽ rất buồn...họ sẽ nhắc đến tên tôi chứ?Sẽ nhớ đến tôi chứ?...
Và tôi lại khóc,giờ thì chán sống thật rồi,k gian xung quanh như đưa tôi về những ngày xa xưa,cái lúc mà gần nhà tôi có đám ma,cũng những cái nóng như vây ,nó khiến tôi ngĩ nhiều hơn đến cái chết ,và sẽ rất nhanh thôi,tôi ...sợ đau nên đã tìm cho mình cách chết cảu những ng sợ đau,đó là...uống thuốc ngủ.Dễ thôi,chỉ cần uống và đi ngủ...và đi mãi mãi..k còn biết j nữa,k phải suy ngĩ,k phải nhận ra những sự thất vọng của ng thân...sẽ chẳng còn j nữa hết...Và rồi...
Sáng,sau khi đã tống hơn chục viên thuốc ngủ...tôi lại tỉnh dậy...tôi k biết chuyện j đang diễn ra,tôi đã sang một nơi khác ?K,những ánh nắng sớm của ngày mới cho tôi biết,tôi vẫn ở dây,và đứa e con chú tôi đã ngủ bên tôi từ lúc nào...chuyện j thế này?Tôi đang đầu khủng khiếp...nhưng vẫn cố gượng dậy và...đến trường.K hiểu,tôi chỉ ngĩ có lẽ thuốc chưa có tác dụng,hôm nay tôi sẽ chết,đó là ngày cuối cùng tôi sống,đến trường và gặp mọi ng...ngày cuối cùng...Đến trường,tôi nhức đầu khủng khiếp,k muốn làm j cả,nằm oài ra bàn và kết quả là k thể chịu thêm nữa,tôi đã nhờ mấy đứa bạn cho về...Lúc này,tôi mới nhân ra mình thật điên giồ...Có lẽ khi con ng ta đứng giữa danh giới của sự sống và cái chết thì họ mới nhận ra...cuộc sống đang quý biết bao...và tôi cũng thế...tôi ước j tôi chưa uống nắm thuốc đó,tôi lại có thể vui vẻ cười dùa như trc,như những ng xung quanh tôi..Tôi đau khổ nhận ra sự sai lầm của mình..Tôi có chết nữa k?...
Bây h,khi tôi đang cố gắng để dành lại sự sống,mặc dù rất mệt,rất đau đầu nhưng tôi vẫn cố gắng để đứng dậy,đi lại và cười,và nc như chưa có chuyện j để chiến thắng sai lần của mình,để minh chứng rằng tôi vẫn sống...Tôi có thể tiếp tục sống chứ?...
Vấp ngã thì có làm sao?Tôi sẽ phải chịu những lời mắng của bố,sẽ phải nhận những sự thất vọng từ đôi mắt buồn của mẹ...nhưng chuyện j đến sẽ phải đến,cố lên,tôi sẽ cố gắng,tôi sẽ k bỏ cuộc đâu...Cuộc sống đâu phải cái j cũng như mình mong muốn đâu,vậy nên coi như lần này là lần để tôi nhận ra nhiều điều...Cố gắng lên, 1 năm nữa,tôi sẽ nhớ những j hôm nay nếu như còn tiếp tục được sống D) ,nó sẽ là 1 bài học mà tôi k ba giờ quên..ánh mắt ấy của mẹ sẽ mãi trong tôi,là niềm tin,là động lực cho tôi tiếp tục cố gắng...Cuộc sống sẽ k dễ dàng kết thúc như vây...
OK..good luck..
Sẽ k từ bỏ,sẽ lại cố gắng...
Tôi sẽ làm...
Giờ ,phải đứng dậy,chạy nhẩy để chiến thắng cơn chóng mặt vẫn còn trong cơ thể do ảnh hửong của đống thuốc ngủ...
Và 1 điều mà tôi muốn nói,cuộc sống k dễ dàng có được,vậy nên đừng dễ dàng từ bỏ nó dù cho cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu...
OK ..goodluck...
Mọi thứ rồi sẽ qua thôi...
Chỉnh sửa cuối: