Trà sữa cho tâm hồn

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Hẹn với mẹ


Một ngày vợ tôi bảo tôi nên ra ngoài cùng ăn tối và xem phim với người phụ nữ khác.

- Em biết người đó cũng yêu và mong muốn được ở bên anh như em vậy - cô ấy nói.
Người đó ko ai khác chính là … mẹ tôi. Sau khi bố tôi mất bà vẫn sống một mình và do bận lu bù, những kế hoạch về thăm mẹ cứ bị tôi trì hoãn mãi.

- Chuyện gì thế ? Con vẫn khỏe chứ? - mẹ lo lắng khi thấy con trai gọi điện lúc tối muộn.

- Con nghĩ sẽ rất vui khi được đi chơi cùng mẹ - tôi đáp - chỉ có hai mẹ con ta thôi

Sau giờ làm ngày thứ sáu tôi lái xe về đón mẹ với đôi chút hồi hộp trong lòng. Bận trên người chiếc váy chỉ dành cho những dịp đặc biệt, mẹ đã đứng trước cửa chờ tôi tự bao giờ. Dường như bà cũng thấp thỏm, bồn chồn chẳng kém gì tôi.

- Mẹ đã kể với các bạn về cuộc hẹn của chúng ta và họ thực sự bị ấn tượng” mẹ cười, ánh mắt sáng lên vẻ tự hào.

Chúng tôi đến một nhà hàng , tuy ko sang trọng nhưng vẫn rất đẹp và ấm cúng . Như một Đệ nhất phu nhân mẹ khoác tay tôi bước vào trong. Lúc xem thực đơn, để ý thấy bà lúng túng với những dòng chữ quá bé, tôi đề nghị :

- Hồi con còn nhỏ mẹ thường đọc thực đơn giùm con, giờ tới lúc con giúp mẹ mẹ nhé!

Bữa tối của chúng tôi cứ thế trôi đi, nhẹ nhàng và dễ chịu. Chúng tôi trò chuyện vui tời mức bỏ lỡ cả giờ chiếu phim. Khi về hai mẹ con ko quên sắp đặt cuộc hẹn lần thứ hai .

Nhưng vài ngày sau mẹ đột ngột qua đời vì đau tim. Tiếp đó người ta mang cho tôi hoá đơn nhà hàng tôi và mẹ đã từng đến, kèm theo lời nhắn: Mẹ ko chắc mình có thể trở lại đây lần nữa hay ko. Tuy nhiên mẹ vẫn thanh toán hoá đơn này và đặt trước hai chỗ, một cho con, một cho vợ con. Cám ơn con về buổi tối hôm đó, con sẽ ko bao giờ biết được nó có ý nghĩa với mẹ như thế nào đâu.

P/s: Mẹ yêu con, con trai ạ !


Con yêu mẹ , anh yêu em , bố yêu con … Vào khoảnh khắc nhận được lá thư ấy tôi nhận ra: Nói những lời yêu thương đúng lúc, dành những khoảng thời gian dành cho gia đình mới quan trọng và cần thiết làm sao. Đừng chờ đợi , trì hoãn việc thể hiện tình cảm vào “một lúc khác” bởi rất có thể bạn sẽ nuối tiếc như tôi : Mãi mãi chẳng còn cuộc hẹn lần thứ hai với mẹ
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Suy nghĩ kỹ trước khi nhảy xuống

Tôi đứng trên sân thượng tòa chung cư 9 tầng. Gió lồng lộng thổi vào mặt, rét cắt da.

(Dr Minku)


Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả mọi thứ đang quay lưng với tôi, hình như không một ai trên thế giới này có thể hiểu được tôi. Nỗi đau của tôi quá lớn, không ai, phải, không ai có thể chia sẻ được với tôi! Tôi đau xót vì thấy mình thật cô đơn. Tôi muốn mình thoát khỏi tình trạng này, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Thế nên... tôi quyết định… nhảy xuống. Có lẽ đó là cách duy nhất giải thoát tôi khỏi muộn phiền.

Ngang qua tầng 9… tôi nhìn thấy gương mặt sưng húp của người phụ nữ ấy. Bà là y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều được lão chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà. Vậy là hôm nay... bà lại vừa hứng chịu một cơn thịnh nộ…

Tầng 8… cái dáng khắc khổ của ông lão cô đơn. Ông ở chung cư này đã lâu rồi, hàng tháng đều có tiền trợ cấp nhưng tuyệt nhiên không một ai đến thăm ông. Ngày ngày ông vẫn lục lọi trong hộp thư của mình rồi lặng lẽ trở lên tay không. Vậy là hôm nay… ông vẫn chẳng có thư…

Tầng 7… cậu sinh viên vẫn đang cắm cúi vào trang việc làm của tờ tạp chí. Tốt nghiệp với bảng thành tích không tốt lắm, thế nên mãi mà cậu vẫn chưa tìm được một việc gì tử tế. Gấp tờ báo lại. Vậy là hôm nay… cuộc tìm kiếm của cậu vẫn vô vọng…

Tầng 6… cô gái trẻ vừa chia tay với bạn trai. Tôi từng thấy họ rất thắm thiết bên nhau, rồi chẳng hiểu lý do gì chàng trai không đến thăm cô nữa. Cô gái ở lì trong phòng, cô không có nhiều bạn. Cô khóc. Vậy là hôm nay… cô vẫn không có gì ngoài một tình yêu đã mất…

Tầng 5… đôi vợ chồng cãi nhau inh ỏi. Cả hai đều là công nhân của nhà máy dệt. Thu nhập không đủ đáp ứng cho nhu cầu sinh hoạt, điều đó khiến họ trở nên cáu gắt và nóng giận với tất cả mọi thứ xung quanh. Vậy là hôm nay… họ lại có thêm một trận tranh cãi nảy lửa, để tạm quên đi cuộc mưu sinh…

Tầng 4… thằng bé vừa thi trượt đại học. Nó được dạy bảo rằng sẽ không làm được gì nếu không đỗ đại học. Chăm chỉ học hành bấy lâu, kết quả lại ko như mong muốn. Nó thẫn thờ đi ra đi vào. Chui vào cái góc nhỏ của nó. Vậy là hôm nay… nó vẫn không tìm thấy một điều gì mới mẻ cho cuộc sống sau này…

Tầng 3… cô gái làng chơi tỉnh dậy sau một đêm bù khú. Thân con gái đem ra làm trò vui, có ai muốn đâu nhưng vì cái ăn nên phải thế. Cô khoác lên mình cái áo mỏng tang, chuẩn bị cho một đêm bất tận. Chẳng ai yêu thương cô, cô cũng chẳng quan tâm, đời nó bạc là thế. Vậy là hôm nay… cô lại tiếp tục cái kiếp “bán trôn nuôi miệng”…

Tầng 2… ông giáo nghèo mệt mỏi nằm vật ra sàn. Những tưởng dạy học là một nghề thanh cao, nhưng đời sống đạo đức suy tàn khiến ông nhận ra mình bất lực. Chứng kiến lứa học trò mình cố công dạy dỗ lần lượt đi vào băng hoại, ông thở dài ngao ngán. Vậy là hôm nay… ông tiếp tục ray rứt vì vẫn chưa làm tròn thiên chức của một người thầy...

Tầng 1… tay nát rượu la hét ỏm tỏi. Không ai hiểu vì sao hắn cứ say xỉn như thế. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ hắn tỉnh. Vùi đầu bên ly rượu, cuộc đời hắn cũng chông chênh như bước chân khi say của hắn. Vậy là hôm nay… hắn vẫn không tỉnh được…

Tầng trệt… đột nhiên tôi nhận ra, mỗi người trong chúng ta đều có những vấn đề riêng của mình. Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất. Tôi muốn được làm lại. Nhưng quá trễ rồi… mặt đất đã ở trước mắt…

Tầng1, tầng 2, tầng 3… mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên, “Đây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà”, “Chắc tuyệt vọng lắm nên mới như thế”. Họ đứng đó, nhìn vào tôi, và có lẽ họ đang nghĩ “Hóa ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất”.

Thế đấy bạn ạ, đứng trước nỗi đau của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như chính là cái chết. Nhưng tin tôi đi, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn nhát thôi, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy biết đâu bạn sẽ làm được tốt hơn. Vì thế hãy suy nghĩ kỹ... trước khi nhảy xuống, bạn nhé!

Tôi bừng tỉnh, chỉ là một giấc mơ. Thật tốt vì ít ra tôi vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng, tôi mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, không bao giờ là quá muộn khi bạn học được cách bước trên nỗi đau!


 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Những con đường xa

2 người đã quen nhau hơn 2 năm, từ lúc cô còn mang một mối tình, ngày đó cô coi anh như anh trai, còn anh đã coi cô là đối tượng theo đuổi.

Họ hợp nhau một cách kì lạ, và cũng k phải có là do duyên số hay k mà sau khi chia tay mối tình ấy, có một vài lần có những người khác đến với cô, nhưng rồi thì anh là người cuối cùng trụ lại bên cô.

Anh k bao giờ tỏ ra chán nản khi cô đi bên người khác, hay cô kể về mối tình của mình, anh chỉ cười khì, và cư xử như thể anh k quan tâm đến những chuyện đó, như thể rồi một ngày cô sẽ yêu anh. Không hiểu anh lấy niềm tin từ đâu, nhưng đôi khi anh vẫn trêu cô: Tình yêu ơi, em đang ở đâu đấy? Hay: nếu 2 năm nữa chúng mình k cưới nhau thì cũng nên giải tán.

Có những quãng thời gian 2 người không gặp nhau, cô tưởng anh đã rẽ sang con đường khác, nhưng cứ đúng lúc cô định gạch tên anh ra khỏi danh sách, thì anh lại xuất hiện. Lại đón đưa, hò hẹn, không quá vồ vập, nhưng đủ cho cô thấy được ở anh sự chân thành.

Rồi cô cũng lớn hơn, cô hiểu đời hơn, cô quyết định giải tán tất cả những "giận hờn, nhắng nhít", cô cũng nhiễm tư tưởng của anh "yêu là cưới" và nếu cô và anh yêu nhau, chả có lí do gì để mà k cưới nhau cả. Cô nghĩ thế.

Còn anh từ xưa đến nay cô luôn là mục tiêu theo đuổi số một, có những khi thấy cô đang hạnh phúc với tình yêu, anh cũng chuyển sang mục tiêu số hai, số ba... số n... nhưng không hiểu sao anh vẫn luôn giữ niềm tin: anh yêu cô nhất, cô cũng sẽ yêu anh, anh tin vào một duyên số mơ hồ nào đó.

Mọi người nhìn vào hai người với con mắt nghi ngờ "k hiểu 2 đứa đấy kiểu gì?" họ k hiểu mối quan hệ giữa 2 người, nhưng lâu dần họ cũng k soi mói nữa.

Đường về nhà cô phải đi qua một cây cầu vượt, cả hai người đều thích cái cảm giác, "bơi lên lặn xuống, cá vàng múa tung tăng", anh đã từng nghĩ một ngày nào đó anh sẽ nhận được từ cô một cái ôm ở trên đỉnh dốc, đó sẽ là ngày tình yêu bắt đầu...

Còn cô cũng chờ một ngày nào đó, anh sẽ dừng xe lại trên đỉnh dốc, anh sẽ nhìn thẳng vào mắt cô, cầm tay cô và ngỏ lời yêu. Nếu có thêm một bông hoa hồng anh để sẵn ở đó thì tốt, nhưng nếu không thì cũng ko sao...

Mùa này sang mùa khác, nhưng chưa một lần nào đỉnh dốc được chứng kiến một trong hai cái kịch bản mà hai người ấy đã vẽ ra...

Rồi anh quen một cô gái khác, một cô gái cực duyên dáng và thực sự thích con người thật của anh, một cô gái sẵn sàng chia sẻ với anh mọi thứ, chẳng mong chờ gì ở anh ngoài một tình yêu bình thường. Nhẽ ra nếu k có cô thì anh chỉ cần dành một nửa tình cảm anh đã dành cho cô đem trao cho cô gái kia thì anh và cô gái kia đã đủ hạnh phúc lắm rồi.

Anh vẫn đi chơi cùng cô, nhưng anh k còn kiên nhẫn như cũ nữa, anh chỉ mong cái ôm kia sớm xảy ra thôi, còn nếu không... anh sẽ rẽ sang con đường khác, một con đường sẽ không có đỉnh dốc rực rỡ ánh đèn, một con đường sẽ rẽ vào một khu tập thể tôi tối, be bé, và người ngồi sau lưng anh sẽ không phải là cô.

Cô từ lâu cũng đã cho anh lên hạng: đối tượng khả nghi số một. Nhưng cô là con gái, dẫu thế nào đi chăng nữa vẫn nên để con trai chủ động. Và bạn cô cũng nói là: Nếu đủ yêu mày thì anh ấy sẽ đủ dũng cảm để nói ra, còn nếu anh ấy chưa nói ra thì tức là anh ấy chưa sẵn sàng.

Cô cũng chờ đợi, cứ chờ đợi, nhưng cảm xúc thì không bất biến, có những lúc cô cảm thấy tình yêu đã đến rất gần rồi, nhưng anh vẫn chưa nói ra. Cứ thế này thì cô sợ là rồi tình cảm đó sẽ chỉ có thể thành tình cảm anh em được thôi. Tình yêu có những thời điểm quyết định, nếu k nói ra mà để lỡ thì sẽ mãi mãi k lấy lại được.

Và rồi k rủ nhau, nhưng 2 người cùng đề ra một thời hạn chót, tối nay 20/10 anh và cô hẹn nhau đi chơi, mỗi người đặt ra một luật lệ:

-Nếu tối nay nó ko ôm mình, giải tán.

-Nếu hôm nay anh ấy k tỏ tình, giải tán.

.................

Và giờ đã là 4h10' chiều, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi....

Rồi sẽ thế nào đây?

Câu trả lời cho câu hỏi này tôi ko biết, và có lẽ đến ông Trời cũng k biết. Liệu rồi trên những con đường xa... họ sẽ còn có nhau k?
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Nếu tôi biết đó là lần cuối


Nếu tôi biết đó là lần cuối
Ngắm nhìn em bên gối ngủ say
Tôi sẽ xiết chặt em trong vòng tay hơn nữa
Và cầu mong thánh thần hãy hiểu biết về Tình Yêu.

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Được nhìn em quay gót bước đi
Tôi sẽ giữ và cầm tay em thật chặt
Và trò chuyện để em nán lại bên tôi

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Mỗi cử chỉ và lời nói của em
Tôi sẽ mở rộng ký ức tâm hồn
Để ghi nhớ trong lòng tôi mãi mãi

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Tôi sẽ dành thời gian đọc ánh mắt em
Và nói rằng "tôi yêu em nhiều lắm"
Thay vì lặng im chắc em biết lâu rồi

Nếu tôi biết đó là lần cuối
Được chia sẻ xúc động cùng em...
Cứ ngỡ mình sẽ còn nhiều dịp nữa
Nên để thời gian trôi qua, trôi qua...

Tin chắc rằng mình còn có ngày mai
Để bù đắp những tháng ngày trước đó,
Và cứ nghĩ cơ hội sẽ luôn hào phóng
Còn nhiều dịp sửa chữa lỗi lầm hôm qua.

Sẽ luôn có một ngày tôi muốn
Để cho tôi nói được lời "yêu em"
Và luôn còn nhiều cơ hội khác nữa
Để thực hiện điều tôi có thể làm cho em

Nhưng nếu điều tôi nghĩ là sai
Và hôm nay là tất cả những gì tôi có
Tôi muốn nói yêu em biết bao
Và mong mọi người đừng quên điều đó

Nếu bạn chờ đến ngày mai
Sao hôm nay không làm ngay điều đó?
Vì nếu ngày mai kia chẳng có
Bạn sẽ phải hối tiếc cho ngày qua

Vì đã không dành thêm ít phút
Cho nụ cười, cái ôm chặt và những nụ hôn.

Vậy hôm nay hãy chia sẻ với
những người bạn yêu mến
Và bày tỏ rằng bạn yêu họ biết bao nhiêu
Hãy dành thời gian cho lời cảm ơn , xin lỗi ,
Và rộng mở lòng tha thứ , thương yêu ,

Để nếu Ngày mai không bao giờ đến nữa,
Bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc Ngày hôm nay.

Nào ai dám chắc mình còn có ngày mai
Dù bạn còn xuân hay mái đầu đã bạc.
Và hôm nay có thể là cơ hội lần cuối
Để bạn mở lòng với những người yêu thương.
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Điều gì đó trong mưa


Cơn mưa cuối ngày vừa xóa hết hôm qua
Trời thiếu vắng hay lòng người thiếu vắng?
Một giọt dư rơi xuống cành thầm lặng
Cũng đủ làm con chim sẻ bay đi.

Xòe bàn tay không chạm một điều chi
Bởi khoảng trống bây giờ mênh mông lắm
Quờ quạng tìm một cái gì để nắm
Sao hụt hẫng hoài hở những bước chân!

Mưa quên mất rồi bao nhịp điệu bâng khuâng
Mưa chỉ tỉ tê... để rồi im lặng
Trong giọt thời gian hình như len vị mặn
Mùi gió biển nồng hay nước mắt tình nhân?

Con chim sẻ vừa bay về chốn xa xăm
Tìm tổ ấm rúc mình vào trốn tránh
Em cũng sợ mùa ngâu rét lắm
Nhưng không thể tìm hơi ấm nơi anh!

Vì có một điều gì đó mong manh
Theo bong bóng mưa mới vừa vỡ mất
Này người con trai luôn đi tìm sự thật
Anh có bao giờ yêu ảo ảnh - em không?




Cô gái và chàng trai

Cô gái và Chàng trai chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý .

Rồi Chàng trai nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Chàng trai, bố mẹ cậu tìm đến Cô gái, yêu cầu cô tránh mặt Chàng trai. Nghĩ đến sự nghiệp của Chàng trai nên Cô gái đồng ý .

Chàng trai cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cô gái nghe chị gái Chàng trai nói rằng cậu đã tới London.

Nhiều tháng trôi qua, Cô gái không nhận được tin gì từ Chàng trai. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Chàng trai để hỏi thăm. Chị Chàng trai nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.

Cô gái cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Chàng trai. Cô cố quên Chàng trai, nhưng ko thể. Cô gái trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc .

Một đêm, khi Cô gái đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Chàng trai :

- Cô bé, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé !

Chỉ được có thế, rồi Chàng trai vội vã gác điện thoại .

Đêm hôm đó, Cô gái nằm mơ thấy Chàng trai. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Chàng trai nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cô gái, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cô gái kịp hỏi gì thì Chàng trai đã biến mất.

Sáng hôm sau, Cô gái vội vã gọi điện cho chị của Chàng trai, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Chàng trai sắp về không .Chị gái Chàng trai chợt òa khóc:

- Xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Em trai chị đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô... Nó từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên nó đi....

Cho dù Cô gái khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Chàng trai đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Chàng trai vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Chàng trai đã mất rồi .

Nhưng Cô gái không tin. Cô tin rằng Chàng trai sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cô gái nhấc máy ngay lập tức.

Lần này, Chàng trai nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cô gái, rằng cậu không ở cạnh Cô gái được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.

- Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cô gái hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy con gái nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.

- Em làm sao thế ? - Bố Cô gái lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà !


Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý... Hãy gửi chuyện này cho những người bạn quan tâm, và nói với họ những gì bạn cảm thấy, nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào.....
 
Chỉnh sửa cuối:
Tham gia ngày
18/7/09
Bài viết
117
Reaction score
0
Điểm
16
Chàng trai tuy đã mất nhưng anh ấy luôn ở trong trái tim cô gái, hoặc có thể là 1 chú chuồn chuồn đậu trên vai cô gái như trong 1 câu chuyện cảm động nào đó...
 
Last edited by a moderator:

Luffy

Member
Tham gia ngày
18/5/09
Bài viết
381
Reaction score
0
Điểm
16
Cô Gái Có Bông Hồng


John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.

13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.

Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.

Cuối cùng cũng đến ngày anh từ châu Âu trở về. Họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19 giờ. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em vì em sẽ gài một bông hồng trên ve áo".

Khi đó, anh thấy một người con gái bước lại phía mình, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng lộn xộn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được, Blanchard bước thêm một bước tiến về phía cô gái, và đúng lúc ấy anh nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô gái ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Blanchard có cảm giác dường như con người anh lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục anh. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên Blanchard không còn lưỡng lự nữa. Tay anh nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra mình.

Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà anh luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Blanchard đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói anh cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?".

Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó!".
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Khoảng cách - là tại bởi lòng người


Càng gần càng xa...

Nói "gần", nói "xa" hình như là nói "khoảng cách"...

Có vô vàn khoảng cách trong cuộc đời này đã khiến người ta cứ vời xa điều họ muốn... người vời xa người...

Khoảng cách không gian, khoảng cách thời gian...

Ấy là chưa kể biết bao nhiêu khoảng cách chi li, phức tạp tồn tại trong "đời thường". Người ta gọi tên chúng là : khoảng cách về quan niệm, khoảng cách về vật chất, khoảng cách văn hóa, khoảng cách ngôn ngữ, khoảng cách tôn giáo, khoảng cách tuổi tác... Chúng muôn hình vạn trạng.

Nhưng lại có một thứ gọi là khoảng cách vô hình...

Bởi vô hình nên làm sao nhận ra, làm sao nắm bắt, làm sao xóa bỏ...?

Xa không vì thời gian, xa chẳng tại không gian, xa bởi do lòng người...Khoảng cách vô hình ấy bởi do lòng người...

"Xa mặt cách lòng" ư ...? "Cách mặt xa lòng" đấy chứ, "cách mặt" và "xa lòng"...

Có người muốn thu ngắn khoảng cách, lại có người muốn nối dài khoảng cách...Nên khoảng cách không mất đi bao giờ...

Đến một lúc nào đó, khoảng cách sẽ trở thành "ngăn cách"...Đã "ngăn" thì có lẽ chẳng còn đến được, cũng không nên đến nữa mà chi...

Càng gần càng xa...
Không gần thì sẽ không xa nữa...
Hay không gần rồi sẽ xa mãi mãi...?

Khoảng cách là bởi tại lòng người...
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Tình yêu tựa cơn gió

Em ngồi co gối nơi góc cửa sổ, tay ôm ly cà phê để hơi ấm quyện vào giai điệu "Khúc thụy du" mà anh từng yêu mến. Em ngắm mưa và chợt nhận ra cuộc đời là con đường mà người ta chỉ có thể ngoảnh lại, chứ chẳng thể quay lại... Ừ thì, quay lại làm gì khi anh và em của ngày đó đã quá xa?
Anh và em, chẳng phải là một chuyện tình, chẳng có chờ mong, hi vọng và ảo tưởng. Anh chỉ có em như trạm nghỉ giữa một chuyến hành trình bụi bặm. Còn em có anh, chỉ như người lữ hành dừng chân bên quán nhỏ, nghe cho trọn một khúc hát nhiều hoài niệm. Chỉ vậy thôi!
Dù em đã từng có lúc nhớ anh quay quắt, từng đặt tên anh cho mỗi con đường lạ trong những chuyến đi dài bất tận cô đơn. Thì cuối cùng, anh cũng chỉ như một mùi hương là lạ mà em lưu giữ giữa những cơn mưa. Ừ, chỉ vậy mà thôi.
Và dù anh từng cần em bên cạnh, chỉ để cùng nhìn một đêm nữa trôi qua. Dù anh từng muốn chạm vào em, gần và gần hơn nữa. Thì cuối cùng, em cũng chỉ là nốt nhạc lạ lùng đủ làm anh ngạc nhiên, nhưng chẳng nhớ được lâu. Chúng ta đã tròn vai của mình trong vở kịch ngắn. Và vậy là thôi...
...
Em buồn, chẳng phải vì nhớ anh hay tiếc nhớ cho những ngày mưa năm ấy. Em chỉ thấy lòng mình nằng nặng và ngỡ ngàng khi nhận ra, người với người sẽ đi qua nhau dễ dàng đến vậy. Em ước gì anh giữ cho riêng em một góc nhỏ xíu trong tim. Em mong anh giữ lại những gì từng nói với em, thay vì đem chúng chia cho tất cả những người đi qua đời anh. Em hi vọng anh xem em là bạn, cần anh nhớ đến em như là chính em. Em buồn, vì em đã chờ anh cùng đi bên cạnh nhưng anh đã lướt qua em như lướt qua một trong vô số những xã giao và khách sáo. Nên em buồn anh... Anh biết không, mưa không già đi. Mưa năm nay và mưa năm trước, mưa bây giờ và mưa ngày xưa - vẫn thế. Vẫn cái lành lạnh u tịch và mông lung. Vẫn ngọt ngào trút vào lòng người những đau đớn. Vẫn hoan hỉ trong lạnh lùng. Mưa không có tuổi, cũng chẳng biết buồn hay tiếc nhớ. Nên em chẳng thể trách mưa làm lòng em xốn sang, buôn buốt. Mưa vô tư và nguyên vẹn, nên mưa làm em nhớ đến anh, đến những gì ta đã có và đã mất. Em nhớ anh trong cơn mưa. Biết làm sao bây giờ, khi thế giới này quá rộng lớn để ta trốn nhau rồi tìm mãi không ra. Em đã buông tay anh ra ở nơi ngã rẽ. Còn anh vượt qua em để đuổi theo những mơ ước cho tương lai. Và chúng ta lạc mất nhau. Người với người chỉ là hai hạt cát bé bỏng giữa sa mạc, chạm vào nhau một lần rồi lại để cơn gió thổi dạt đi. Chúng ta đã để lỡ nhau, để rồi khi em ngoảnh lại thì anh không còn ở đó. Còn anh, anh tìm được những hạt cát lấp lánh hơn em, nên anh quên em và làm sao em trách anh được.
.......
Khi những giọt cà phê cuối cùng đã cạn, nốt nhạc cuối cùng đã tắt, em sẽ thôi ngoảnh lại phía sau. Bởi em biết, cả em và anh đã không còn ở đó. Nhưng em có thể giữ lại anh, như món quà lưu niệm mà thời gian ban tặng. Em có thể đi tiếp con đường của mình và gặp lại anh khi những con đường cắt nhau lần nữa. Em có thể lãng quên anh khi gặp một ai đó và lấp đầy tâm trí em bởi hình ảnh của người đó. Cuộc sống thật sòng phẳng, nhưng thú vị đúng không anh? Anh! Em vẫn dõi theo anh nhưng em không chờ anh quay lại và nhận ra em đâu. Bởi em chỉ nhớ về anh như một phần của riêng mình, một bài hát, một hương thơm, một giọt mưa đi lạc. Em cũng không chắc sẽ hạnh phúc hay rơi lệ khi nghĩ về anh. Em chỉ biết rằng, trái tim của mỗi người cần biết rung động… Và em cám ơn anh vì anh từng đem những rung động ấy đến…
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Khoảng cách cuộc sống

Chiều muộn. Bước chân ra khỏi văn phòng khi đường phố đã lên đèn. Lướt xe thật chậm qua từng con phố nhỏ như một chu trình vốn đã được “cài đặt” cả hơn một năm nay, gió thổi vào người... co ro, lạnh buốt. Hơi lạnh sau trận mưa phả mạnh vào người, kéo theo cả những tiềm thức từ trong sâu thẳm.

Cơn gió vô tình làm tóc rối tung! Người ta thường chép miệng bảo nhau rằng thời của thiết bị kỹ thuật số, thời của Internet nên lo gì không liên lạc được với nhau. YM (Yahoo! Messenger), Internet phone đã thu hẹp khoảng cách hữu hình. Thế nhưng có một khoảng cách vô hình cũng đang dần hình thành.

Thi thoảng gặp nhau trên mạng, chào nhau dăm câu để còn có cảm giác vẫn giữ liên lạc với nhau rồi lại hối hả lao vào cuộc mưu sinh. Ra trường, cuốn vào vòng xoay cuộc sống, giật mình ngoảnh lại, bỗng nhớ lắm tiếng cười giòn tan, ánh mắt ngời hạnh phúc khi nói về giấc mơ của mình tại khoảng sân trường ngày xưa...

Anh bảo rằng đừng sống hoài niệm và triết lý quá, chỉ tự làm khổ mình. Ừ, giá mà có thể sống giản đơn hơn! Vẫn an nhiên trong từng câu chữ, những biểu tượng icon khóc - cười, buồn - vui và... đôi ba lần gửi trả những đóa hồng hay nụ hôn hiện lên nhấp nháy trên màn hình bằng gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cái khoảng cách không biết định lượng bằng gì ấy tạo cảm giác thật gần mà cũng thật xa...Đêm - lòng bình an đến lạ... Hít một hơi thật sâu, kéo sát áo lạnh vào người. Cơn gió vô tình lại làm tóc rối tung...


Hoa Hướng Dương

Ngày xửa ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau tha thiết, quả thật họ rất đẹp đôi - trai tài gái sắc tưởng chừng tình yêu của họ không có gì chia rẽ được .

Ngày qua ngày họ vui đùa bên nhau ở trên cánh đồng bát ngát màu xanh của cỏ. Một ngày nọ cũng ở trên cánh đồng xanh đó, giữa một ngày nắng đẹp trời xanh và cao. Hai người vẫn như thường lệ vui đùa với nhau, sau khi mệt nhoài họ ngả lưng xuống dưới tấm nệm cỏ đó, cùng nhau ngắm bầu trời. Bất chợt cô gái hỏi chàng trai:

- Anh ơi! Bao giờ thì mặt trời sẽ không chiếu sáng nữa nhỉ?

- Anh không biết đâu.

- Thế không biết bao giờ thì bầu trời hết trong xanh thế này anh nhỉ?

- Anh cũng không biết nữa - chàng trai nói

Cuối cùng cô gái hỏi chàng trai :

- Thế có khi nào chúng mình xa nhau không anh?

- Mình chỉ xa nhau khi mà bầu trời không được mặt trời chiếu sáng, và nó cũng không còn màu xanh nữa.

Cô gái rất hài lòng vì câu trả lời của chàng trai. Tuy nhiên sự đời không đẹp đẽ như nhiều người mơ ước. Một đêm nọ chàng trai đến gặp người mình yêu và nói:

- Chúng ta chia tay nhau nhé!

Thật sự ngỡ ngàng cô gái hỏi chàng trai :

- Trước kia anh đã từng nói với em rằng chúng ta chỉ chia tay nhau khi bầu trời không được mặt trời chiếu sáng nữa và nó cũng không còn màu xanh, sao bây giờ anh lai nói chia tay em.

Ngước mắt lên nhìn trời chàng trai nói :

- Em hãy nhìn đi bây giờ bầu trời không còn được mặt trời chiếu sáng nữa, và bầu trời không phải màu xanh mà chỉ có màu đen thôi.

Rồi chàng trai quay bước ra đi bỏ lại cô gái thương khóc một mình. Cô khóc mãi khóc mãi. Cô quay mặt về hướng mặt trời để hi vọng rằng khi trời sáng, lúc cô nhìn thấy tia nắng đầu tiên cũng là lúc chàng trai trở về với cô. Tuy nhiên khi trời sáng khi mà cô cảm nhận được ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu vào mặt mình cũng là lúc người con gái si tình đó biết mình đã mù. Cô không còn nhìn thấy ánh nắng mặt trời cũng không còn nhìn thấy màu xanh của bầu trời, nhưng cô vẫn quay mặt của mình về hướng mặt trời với hi vọng là một khi nào đó mắt cô sáng lại cũng la lúc người yêu của cô theo cùng tia nắng đầu tiên đó quay trở lại. Ngày qua ngày người con gái đó đã làm như vậy, rồi thân thể cô teo tóp lại cô biến thành một loài hoa luôn luôn hướng về mặt trời - người ta gọi đó là Hoa Hướng Dương.
 
Chỉnh sửa cuối:

Latest resources

Top