Trà sữa cho tâm hồn

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Mấy ngày hôm nay lập nhiều topic quá, tự thấy nó lan man và... tốn diện tích thật, chèn hết lên các topic khác trong bảng. So sorry.
Quyết định từ giờ sẽ post hết vào đây, mỗi ngày sẽ post 1 truyện. Mong là mọi người sẽ dành chút thời gian để "nghía" qua 1 lát; hay đơn giản, khi nào cảm thấy k có việc gì để làm thì qua đọc :p. Biết đâu, sẽ thấy mình ở đâu đó trong câu chuyện thì sao nhỉ? :p
Hy vọng rằng sau khi vào topic này, mọi người sẽ cảm thấy yêu đời, yêu người và yêu chính bản thân mình hơn.

I LOVE EVERYONE :-*

Mở đầu bằng 1 câu chuyện ngắn và nhẹ nhàng nhé :)

NIỀM HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN !

Mười một giờ đêm, thành phố lớn chìm trong giấc ngủ sau một ngày lao động bình thường. Tuy nhiên, ngày hôm nay lại không hoàn toàn bình thường bởi vì trời nóng kinh khủng. Đến mức ngay cả buổi tối ở ngoài phố vẫn còn ngột ngạt.
Chỉ có những đôi trai gái yêu nhau là không sợ cái nóng. Họ đi dạo dọc theo những đường phố yên ả. Trong ánh mắt mọi người nhìn thấy họ đang hạnh phúc. Cô gái ngắm nhìn những bông hoa - Đây là món quà đầu tiên của người bạn trai - Nhưng đối với cô: Hạnh phúc chỉ cho riêng mình là quá ít. Cô muốn để mọi người đều cảm thấy hạnh phúc vì cô và người yêu đang cảm thấy hạnh phúc nhường nào. Và lúc đó, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ: Cô gái lấy bông hoa trong bó hoa và ném vào cửa số đang mở toang của một ngôi nhà nào đó. Mọi người trong nhà đang yên giấc. Những cửa số rộng mở rất nhiều vì trời quá nóng và cô lại ném vào mỗi cửa sổ một bông. Bạn trai của cô không ngăn cản, anh hiểu tại sao bạn gái mình lại làm như vậy. Đôi trai gái tiếp tục đi.

Đến sáng, mỗi người đều tìm thấy trong phòng của mình, trên bàn, trên sàn nhà, trên cửa sổ những bông hoa Tử đinh hương đỏ thắm.
Một cụ già hưu trí cô đơn nâng bông hoa ở trên bàn và mỉm cười một cách hiểu biết rồi cắm bông hoa vào cốc nước. Sau đó, ông lại nhìn bông hoa rồi lẩm bẩm: "Ôi cặp tình nhân nào đó đã tặng ta đây". Và dĩ nhiên, ông nhớ lại thời tuổi trẻ của mình.
Người đàn bà thường hay cãi nhau với những người láng giềng ở tầng trên vì họ thường tưới hoa trên ban công và những giọt nước đã nhỏ xuống cửa sổ nhà bà, đã phát hiện ra một bông hoa Tử đinh hương bên cửa sổ. Đầu tiên bà kinh ngạc, xem xét bông hoa, sau đó quả quyết rằng: Những người hàng xóm đã ném bông hoa xuống tặng bà để bà không giận họ nữa. Hôm nay, tất nhiên bà sẽ không lên gác nữa và ngày mai. . . có lẽ cũng vậy bởi cãi nhau với những người đã tặng hoa cho mình thật là không nên.
Cô gái 18 tuổi thấy bên cửa sổ một bông hoa Tử đinh hương "Dĩ nhiên đây là hoa của Vichto rồi" - cô nhắm mắt và thì thầm " Chỉ có Vichto mới có thể làm điều đó". Cô đỏ mặt với ý nghĩ đó...Có thể buổi tối ây, cô gái sẽ cùng dạo chơi với Vichto của mình trên khắp các đường phố và cũng có thể cô lại muồn chia sẻ hạnh phúc với mọi người.
Một niềm hạnh phúc đôn hậu đã sinh ra những niềm hạnh phúc khác như thế đó. :)

(Sưu tầm)
 

Luffy

Member
Tham gia ngày
18/5/09
Bài viết
381
Reaction score
0
Điểm
16
Bài viết hay thế :x.Sao chưa thấy bài tiếp nhỉ :">
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
LY CÀ PHÊ NHẠT MÀU
1. Người khách tình cờ

Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?

Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô, mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:

- Tuần này của hai anh chị thế nào?

- Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.

Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.

Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?

Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.

2. Nhân viên lâu năm

Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..

Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.

Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.

- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.

- Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.

Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.

3. Cô gái trẻ

Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.

Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.

Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.

- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.

- Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...

Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.

Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.

Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhòa đẫm lệ…

Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.

(Nguồn: st)
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Điều gì là quan trọng?

Chuyện xảy ra tại một trường trung học.
Thầy giáo giơ cao một tờ giấy trắng, trên đó có một vệt đen dài và đặt câu hỏi với học sinh :
- Các em có thấy gì không?
Cả phòng học vang lên câu trả lời :
- Đó là một vệt đen.
Thầy giáo nhận xét :
- Các em trả lời không sai. Nhưng không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng ư?
Và thầy kết luận :
- Có người thường chú tâm đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác mà quên đi những phẩm chất tốt đẹp của họ. Khi phải đánh giá một sự việc hay một con người, thầy mong các em đừng quá chú trọng vào vết đen mà hãy nhìn ra từ giấy trắng với nhiều mảng sạch mà ta có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.

Trong số những học sinh hiện diện hôm đó có Kofi Annan – Cựu tổng thư kí Liên Hợp Quốc. Khi được hỏi về bí quyết thành công trong sự nghiệp chính trị cũng như trong cuộc sống, ông thường kể lại bài học “Vết đen trên tờ giấy trắng” của thầy mình.
Tuệ Nương
 

Çhi¶v¶...Kiêu

New Member
Tham gia ngày
20/2/11
Bài viết
27
Reaction score
0
Điểm
1
Scarlett ơi mấy bài bạn viết cũng hay quá nhỉ :)) Đọc xong thấy tâm trạng quá đi mất
 

Luffy

Member
Tham gia ngày
18/5/09
Bài viết
381
Reaction score
0
Điểm
16
2 đô la và 1 giờ
Người đàn ông đi làm về muộn, mệt mỏi và bực bội. Đứa con trai 5 tuổi chờ ông ta ở cửa.

- Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không ?

- Được chứ, gì vậy? Người đàn ông đáp.
... - Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền ?
- Đó không phải là chuyện của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy ? - Người đàn ông giận dữ nói.

- Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố. - Thằng bé nài nỉ.

- Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, 2 đôla một giờ.

- Vậy hả bố, thằng bé cúi mặt đáp. Con có thể vay bố 1 đôla được không ? - Nó hỏi.

Ông bố nổi giận: "Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy cái thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu". Thằng bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại.

Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều thằng bé hỏi. Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ ? Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với thằng bé. Có thể nó thật sự thiếu 10 đôla để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình.

Người đàn ông tiến về phía cửa phòng thằng bé và mở cửa.

- Con đã ngủ chưa, con trai ? - Ông hỏi.

- Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.

- Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay bố phải làm thêm giờ và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, bố cho con 1 đôla. - Người đàn ông nói.

Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: "Ô, cảm ơn bố!". Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.

- Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? - Ông bố gầm lên.

- Bởi vì con còn thiếu, nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ .... Bố, bây giờ con có 2 đôla, con có thể mua một giờ của bố không ? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố. - Thằng bé đáp...

Sưu Tầm internet :D
 
Chỉnh sửa cuối:

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Scarlett ơi mấy bài bạn viết cũng hay quá nhỉ :)) Đọc xong thấy tâm trạng quá đi mất
Không phải chị viết em ạ, ở bên dưới có ghi nguồn mà :)

@ Luffy: Like bài viết của anh (nếu được thì ghi rõ tên bài và cả nguồn nữa anh nhé!)
 
Chỉnh sửa cuối:

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Con nuôi có nghĩa là gì?

Cô giáo dạy lớp một Debbie Moon đang thảo luận với các em học sinh về bức tranh vẽ một gia đình.
Trong tranh, một cậu bé có màu tóc khác hẳn với màu tóc của các thành viên còn lại trong gia đình. Một học sinh nhận xét cậu bé đó là con nuôi và cô bé Jocelynn Jay lên tiếng phát biểu: “Mình biết rất rõ về con nuôi vì mình cũng là con nuôi mà.”
“Thế con nuôi có nghĩa là gì?” một học sinh khác hỏi.
“Con nuôi có nghĩa là thay vì bạn được sinh ra từ trong bụng mẹ thì bạn được nuôi dưỡng và lớn lên từ trong trái tim của mẹ.” Jocelynn kiêu hãnh trả lời.
George Dolan
(Chicken Soup for the Soul)
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Hạnh phúc không phải là điểm đến

Chúng ta luôn tự nhủ rằng cuộc sống sẽ tốt hơn sau khi chúng ta kết hôn, và những đứa con lần lượt ra đời. Rồi khi chúng ta quá mệt mỏi với việc chăm sóc lúc chúng còn quá nhỏ, chúng ta lại tự nhủ sẽ đỡ hơn khi tụi nó lớn lên. Rồi thì sao? Lại chập chờn giữa bộn bề lo lắng khi các con tới tuổi vị thành niên với bao vấn đề phải đối phó. Chắc chắn là chúng ta sẽ hạnh phúc hơn khi qua giai đoạn đó.
Chúng ta luôn tự nhủ rằng cuộc sống sẽ hoàn hảo khi hai vợ chồng sát cánh bên nhau, khi chúng ta có chiếc xe đẹp hơn, hay có thể cùng nhau đi du lịch lúc về hưu.
Sự thật là, chẳng có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này đây. Nếu không phải là bây giờ, thì khi nào? Cuộc sống của bạn đầy những thử thách. Tốt hơn hết là hãy chấp nhận điều này và tận hưởng hạnh phúc ngay từ giây phút này. Tô rất tâm đắc với đoạn trích dẫn sau đây của Alfred D.Souza:
“Suốt một thời gian dài tôi luôn có cảm giác rằng cuộc sống thật sự chỉ sắp bắt đầu – một cuộc sống thật sự. Luôn có những chướng ngại trên con đường chúng ta đi. Một cái gì đó phải vượt qua, một công việc chưa hoàn thành, một món nợ phải trả. Rồi khi đó cuộc sống mới bắt đầu. Rốt cuộc tôi nhận thấy rằng, những chướng ngại đó mới chính là ‘cuộc sống’ của tôi”.

Quan điểm này giúp tôi nhận ra rằng không có con đường nào dẫn đến hạnh phúc. Hạnh phúc bản thân nó là một con đường. Vì thế, hãy nâng niu mỗi giây phút bạn đang có và hãy quý trọng nó hơn nữa bởi vì bạn đang chia sẻ nó với một người nào đó rất đặc biệt, xứng đáng để bạn cùng chia sẻ thời gian của mình… và đừng quên rằng thời gian không chờ ai đâu.
Vì vậy, đừng chờ đến khi bạn được nghỉ học, nhập học lại, đến khi mất mười đồng, được mười đồng, đến khi có con, rồi các con xa nhà, đến lúc bắt đầu công việc, đến lúc lập gia đình, ly dị, đến thứ Sáu, đến sáng Chủ nhật, đến mùa hè, mùa thu, rồi mùa đông, đến tuổi mười lăm, đến khi bài hát yêu thích cất lên, đến lúc say, lúc tỉnh, đến khi chết, đến khi tái sinh để rồi rút ra một điều rằng không có lúc nào tốt hơn bây giờ để tận hưởng hạnh phúc.
Hạnh phúc là một hành trình, không phải một điểm đến.

Đọc, và hiểu hơn về những giây phút này, giây phút của hiện tại, thấy hạnh phúc thật ra là điều mà ai cũng có, ai cũng đang sống cùng mà chẳng mấy ai nhận ra . Cũng từ đó, tâm đắc câu nói
“Không có con đường nào dẫn đến hạnh phúc. Hạnh phúc bản thân nó là một con đường”.

(Nguồn Quà tặng cuộc sống)
 

hoangtantk

Member
Tham gia ngày
11/1/11
Bài viết
199
Reaction score
0
Điểm
16
Gửi những người đang làm con!

("Xin phép" chủ thread được đăng ké).

Đọc được cái này thấy hay nên post ké lên đây để mọi người cùng đọc. Dẫu sao thì trong chúng ta đây ai cũng đang "LÀM CON" nên có thế bài viết sẽ phần nào giúp chúng ta hiểu được nỗi lòng cha,me_ những người đã sinh ra chúng ta, nuôi nấng, dạy dỗ, chăm lo...để giờ đây chúng ta có thể ngồi đây và...biết đọc được những dòng này.

Nguyên văn:
Mấy ngày nay, trên các trang mạng xã hội, các diễn đàn xôn xao bàn tán về một bức thư của cha mẹ gửi đến những đứa con thân yêu của mình. Dưới đây là đoạn trích bức thư giản dị nhưng khiến những người làm con phải nhìn nhận lại chính mình.

Con à !

“Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!

Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.

Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!

Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.

Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.

Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.

Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.

Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.

Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!

Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.

Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.

Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.

Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.

Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn".

Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.

Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.

Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.

Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều...

Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại...

Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.

Thương con thật nhiều...

Bố mẹ...
"

Tác giả: Pierre Antoine (Việt kiều Pháp)

(Chắc chắn trong những điều mong muốn giản dị trên của cha mẹ, có nhiều điều chúng ta còn chưa làm được. "Hãy biết yêu thương, kính trọng và thấu hiểu cha mẹ mình nếu chúng ta muốn nhận lại những điều đó từ những đứa con của mình)"
 
Chỉnh sửa cuối:

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Đọc bài viết trên, nhớ ra bài này nên tiện post luôn :)

Khi ta chào đời, mẹ ban tặng cho ta cuộc sống tuyệt vời này, còn ta cám ơn mẹ bằng cách khóc như một nữ thần báo tử..

Khi ta 1 tuổi, mẹ kiên nhẫn đút từng miếng ăn và chăm chút cho ta, ta cám ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm ngày..

Khi ta 3 tuổi, mẹ tập cho ta biết đi, biết chạy, ta cám ơn mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi nghe tiếng mẹ gọi..

Khi ta 5 tuổi, mẹ dạy ta cách cầm đũa, ta cám ơn mẹ bằng cách ngồi nghịch cả bữa ăn và quăng đũa xuống sàn..

Khi ta 7 tuổi, mẹ mua cho ta một hộp bút màu để ta học vẽ, ta cám ơn mẹ bằng cách vẽ linh tinh mọi nơi mọi lúc và bôi bẩn khắp tường..

Khi ta 9 tuổi, mẹ mang về cho ta quà sinh nhật là một chiếc váy màu trắng 3 tầng rất đẹp, ta cám ơn mẹ bằng cách làm rơi sáp nến vào và kết quả là chiếc váy cháy xém một mảng..

Khi ta 11 tuổi, mẹ dặn ta nên chơi nhảy dây và lắc vòng trong nhà, ta cám ơn mẹ bằng cách chạỵ ra ngoài đường đá bóng với bọn con trai giữa trưa nắng, và khi về nhà thì xước xát, bẩn thỉu và đen xì..

Khi ta 13 tuổi, mẹ dạy ta cách cắm hoa, ta cám ơn mẹ bằng cách lấy kéo cắt trụi hết lá..

Khi ta 15 tuổi, mẹ đọc nhật ký của ta vì muốn hiểu suy nghĩ của tuổi dậy thì, ta cám ơn mẹ bằng cách bỏ ăn ba bữa vì giận dỗi..

Khi ta 17 tuổi, mẹ hỏi thăm việc học hành của ta, ta cám ơn mẹ bằng một bài kiểm tra Hóa điểm 5..

Khi ta 19 tuổi, mẹ vui mừng vì ta đã khá trưởng thành và quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái, ta cảm ơn mẹ bằng cách nói dối: "Con và anh ấy vẫn là bạn bình thường.."

Khi ta 20 tuổi, mẹ lo lắng vì ta làm việc quá nhiều, ta cám ơn mẹ bằng cách tan làm đi ăn uống với bạn bè và về nhà lúc 10 rưỡi tối, rồi kêu mệt mỏi vì phải làm việc từ sáng đến đêm..

Và năm nay ta 22 tuổi rồi..mẹ vẫn chưa nguôi lo lắng..

Thời gian qua ta đã cám ơn mẹ như thế đấy..

Sẽ phải sửa chữa rất nhiều nếu muốn cảm ơn mẹ một cách thực sự...

Cách tốt nhất để cám ơn một ai đó có lẽ chỉ đơn giản là đừng khiến họ phải phiền lòng!!!

(St)
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Ông nội...

Bin leo lên chiếc Spacy của mẹ, hí hửng khoe:
- Cô giáo treo tranh Bin lên tường.

- Cưng mẹ vẽ gì?

- Nhà bố ở quê. Có cây cau, đụn rơm, gà mẹ dẫn con đi kiếm ăn, con mèo nằm sưởi nắng, cu Mót ngồi chơi.

- Ai bảo thế?

- Ông nội
Mẹ cau mặt, lảng qua chuyện khác:

- Bin thích mẹ thưởng gì?

- Thuốc lào.

- Gì cơ? - mẹ sửng sốt.

- Thuốc lào để Bin thưởng ông nội.

Xe dừng trước cổng, Bin chạy vào réo: - Ông ơi! Cháu được cô giáo treo tranh lên tường. Tranh vẽ nhà bố ở quê đấy!

Nó tìm ông khắp nơi nhưng không thấy. Thường ông đợi nó từ ngõ cơ mà!

- Ông đâu? - nó hỏi chị Hai. Chị im lặng.

- Gối này của ông - cu Bin cúi nhặt chiếc gối trong đống đồ chị Hai đang dồn đống trước phòng. Lạ chưa, phòng ông dọn sạch đồ đạc, xịt mùi nước hoa thơm lừng đuổi mùi thuốc lào quen thuộc.

- Ông đâu mẹ?

- Ông ốm đi bệnh viện.

- Chở Bin vào thăm ông.

- Vào đó bác sĩ chích!

- Thế Bin chơi với ai? - Bin mếu máo.

- Bin chơi với con robot mẹ mới mua. Đẹp lắm!

Bố đi làm về, Bin níu áo:

- Bố biết ông đâu không?

- Ông về quê.

Ngẫm nghĩ, Bin bảo: “Ông đi tìm cu Mót”.

Bin đếm một mạch từ một đến trăm.

- Ai bày Bin thế?

- Ông.

Bin đọc: “Công cha như núi Thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.

- Ai dạy Bin thế ? - mẹ ngạc nhiên.

- Ông.

Bin vẽ một bức tranh trong đó ông nắm tay cu Mót. Vẽ xong, Bin bảo: “Ông ra đi! Bin đã tìm cu Mót cho ông rồi kìa!”.

Ông và Bin đều ham coi tivi nhưng ông thích cải lương, Bin thích hoạt hình. Chiều nay đang coi hoạt hình, Bin đứng dậy nhìn ra cổng gọi lớn: “Ông về đi! Bin nhường ông coi cải lương đấy”.

Bin ngủ nhưng bố mẹ và đêm thao thức.

Mẹ hỏi: “Cu Mót là ai mà con nhắc hoài vậy?”. Giọng bố đều đều như tiếng mưa rơi từ dĩ vãng:

“Cu Mót ra đời trong đói khổ. Ăn củ khoai, hạt lúa mót mà tượng hình nên đặt là cu Mót. Nghèo mà sáng dạ. Nghe gì là nhớ. Nhìn qua là biết. Thấy con thông minh, bố mẹ quyết cho học chữ. Mùa đông cha cõng đi học. Mùa nước nổi, mẹ đẩy thúng qua mương. Có gì các chị cũng nhường. Ai cũng làm gấp đôi để dồn sức cho cu Mót học. Học hết trường làng, qua trường huyện, lên thành phố... Học hết mồ hôi nước mắt, tiền của cha mẹ rồi đi làm, lấy vợ và xù!” - bố chua chát.

- Anh kể... ai thế?

“Cu Mót lấy vợ giàu. Vợ thích cái gì cũng sang, sạch, hiện đại. Ông bố chồng như cái bát sành sứt cũ kỹ muốn quẳng cho khuất mắt... - giọng anh vút cao nhọn hoắt như đâm kim vào lòng rồi trầm lặng như đá chặn ngực - Mai tôi đem cu Mót về cho bố. Tôi không muốn thằng Bin lớn lên lại thành cu Mót đi lạc và tôi lại đi tìm nó như cha”...

Ngày đông có nắng ốm. Bát sành sứt, bình vôi mẻ chụm lại trên băng đá hong nỗi buồn. Cái mốc meo. Cái phai nhạt. Cái còn tươi rói. Họ giống nhau ở đôi mắt mờ đục mà cái nhìn hong hóng như trẻ thơ, đậu ở cổng ngóng phép lạ. Phép lạ hiếm mà niềm đau thì khối! Mỗi niềm chạm tay vào cổng để lại một vệt thế là dày cộm, mở ra, khép lại đều rướm máu. Nỗi buồn của Thi cán bộ choáng một vạt sân. Lão ở đây đã bảy mùa lá rụng. Có năm người con thành đạt ở nhiều ngành. Các con dỗ cha bán nhà chia vàng, thay phiên phụng dưỡng cha.

Được đôi năm xem cha như cục nợ, đùn đẩy, gây gổ, chửi mắng. Cuối cùng không chịu nổi cảnh ấy, lão đi lang thang rồi vào trung tâm nuôi dưỡng người già. Lão nói năng, kể chuyện hay nhất đám, lại từng làm cán bộ, có con cán bộ nên gọi là Thi cán bộ. Lão có ý định góp nhặt những thước phim buồn của 300 bi kịch nhờ ai đó chấp bút thành quyển Tam bách bất hiếu thời hiện đại.

Ông lão mới vào không kể gì ngoài chuyện thằng cháu. Dường như lão ở đây mà quả tim móc để đằng cháu, dõi theo từng giờ. Giờ này cháu tôi đi học về. Giờ này có phim hoạt hình. Giờ này cháu tôi ăn cơm. Nó biết chan canh cho tôi vì tay tôi run làm canh đổ... Đôi mắt tèm nhẹp hấp háy của lão lưng rưng lướm rướm khi nhắc cháu. Riết rồi cháu lão thành cháu cả nhóm. Lão rỉ rả kể, bình sứt bát mẻ gật gù nghe. Chuyện nó đòi mẹ đẻ con bồ câu. Chuyện hai ông cháu lén nuôi con mèo...

Phép lạ hiện ra ở cổng khi ba người xuất hiện. Thi cán bộ gào to: “Con cháu ai vào thăm kìa!”.

Nghe chữ cháu, ông lão như có điện xẹt qua tim. Ông nhìn ra và không tin ở mắt mình.

Thằng Bin chạy trước, vừa chạy vừa réo: “Ông nội ơi, Bin tới đón ông nội về!”. “Cu Mót” theo sau. Sau nữa... vợ thằng cu Mót!

Ông lão nhắm mắt lại. Phải chăng đây là giấc mơ ngày?

“Mở mắt ra ông! Bin nè?”.

Ông lão mở mắt ôm chầm lấy cháu vừa cười vừa mếu: “Lớn mà khóc cô giáo không cho phiếu bé ngoan đấy!”. Rồi nhìn quanh, Bin nhận xét: “Trường ông nhiều ông, còn trường cháu nhiều cháu”.

Quay qua những bạn già đang nhìn cảnh ấy với đôi mắt mừng lẫn tủi, ông lão giới thiệu: “Đây là cu Bin!”. Cu Bin dễ thương đến nỗi ai cũng muốn sờ đôi má mịn như nhung, nhìn vào đôi mắt trong veo như giếng và nghe tiếng bi bô nói cười khua động chốn lạnh lẽo buồn thiu. Đang đầu đông mà vui như tết. Cả ông giám đốc cũng bảo mấy mươi năm rồi mới có cảnh vui thế này!

Cũng đã lâu lắm rồi, cánh cổng trung tâm mở ra, khép lại mà không rướm máu...
(Sưu tầm)
 

hoangtantk

Member
Tham gia ngày
11/1/11
Bài viết
199
Reaction score
0
Điểm
16
Đọc cái chuyện này chưa ngấm cái "đắng" của nội dung thì đã vấp cái "đắng" của những lời đối thoại giữa người lớn và trẻ em.
Chả thể trách những đứa trẻ bới nó thấy người lớn nói như thế nào thì nó bắt trước như thế.

- Ai bảo thế?
- Ông nội
Mẹ cau mặt, lảng qua chuyện khác:
- Bin thích mẹ thưởng gì?
- Thuốc lào.
....
- Ông đâu mẹ?
- Ông ốm đi bệnh viện.
- Chở Bin vào thăm ông.
- Vào đó bác sĩ chích!
- Thế Bin chơi với ai? - Bin mếu máo.
- Bin chơi với con robot mẹ mới mua. Đẹp lắm!
Bố đi làm về, Bin níu áo:
- Bố biết ông đâu không?
- Ông về quê.

Các câu thoại được "rút ngắn triệt để" đến nỗi mất luôn cả kính ngữ, phụ ngữ...

(Sorry chủ thread, bình luận tí để mọi người cũng thấy thôi khi nào ko thik thì delete giùm. Thanks)
 
Chỉnh sửa cuối:

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Tặng quà chẳng bao giờ là đơn giản bởi không dễ để chọn cho được một món quà thực sự...

Kỷ niệm khăn giấy

u2_bocon.jpg

Cứ mỗi khi nhìn thấy một tờ khăn giấy chưa dùng mà bị bỏ sang một góc, tôi luôn nhớ lại tuổi thơ của mình...

Trời bao giờ cũng trở nên lạnh buốt khi Giáng Sinh đến gần. Hiểu rằng ông già Noel chỉ có trong tưởng tượng chứ chẳng chui xuống từ cái ống khói nào cả, nên tôi quyết định sẽ là mua cho mẹ một món quà, chứ không chỉ biết ngủ và chờ quà của mẹ.

Mới chỉ 8 tuổi, tôi chưa từng bao giờ mua quà. Tôi không biết phải mua quà gì và mua ở đâu. Tôi mổ lợn đất, bán mấy cái vỏ chai và lao thẳng đến... cửa hàng thuốc. Ở đó, ngoài thuốc men họ còn bán rất nhiều thứ tuyệt vời khác. Và lúc nào trong cửa hàng cũng có mùi thơm rất dễ chịu mà cho đến tận bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi vẫn thấy như mùi hương đó ở quanh mình.

Đi dọc theo những giá bày hàng, tôi cẩn thận cân nhắc từng món đồ. Nhiều món tên tuổi kỳ lạ tới mức tôi không phát âm nổi. Với mỗi thứ, tôi lại tưởng tượng khuôn mặt của mẹ tôi khi mẹ mở quà vào ngày Giáng Sinh.

Tôi nhìn thấy các loại nước hoa và cả những chiếc đồng hồ trong tủ kính tự xoay. Tôi biết chỗ tiền xu trong túi không đủ mua đồng hồ, nhưng tôi vẫn đứng rất lâu ở đó và tự nghĩ xem cái nào sẽ hợp với mẹ nhất.

Được một lúc lâu, tôi bắt đầu thấy nản lòng, không còn hy vọng gì nữa. Nhưng ngay khi đi qua giá hàng cuối cùng, tôi nhìn thấy một món quà hoàn hảo: một hộp giấy ăn khổng lồ!

Tất nhiên, bây giờ bạn có thể cho rằng một hộp giấy ăn không có vẻ gì là một món quà, nhưng đó lại là một thứ chưa bao giờ xuất hiện trong nhà tôi. Với 6 đứa con mà một mình mẹ tôi phải nuôi kể từ khi bố mất, mẹ luôn nói giấy ăn là một thứ xa xỉ. Mẹ không bao giờ mua vì nói rằng chúng sẽ được dùng hết ngay trong vòng vài ngày, và như thế là lãng phí.

Tôi vẫn nhớ rằng mình luôn tưởng tượng mẹ sẽ vui thế nào nếu mẹ có món đồ "xa xỉ" đó. Không phải để trong bếp cho cả nhà cùng dùng, mà để trong tủ riêng của mẹ và mẹ sẽ không phải chia sẻ nó với ai cả.

1236258520.img.jpg

Tôi cười toe toét khi nhấc hộp giấy ăn ra khỏi giá và tự tin đi tới quầy tính tiền, hoàn toàn hài lòng với kỹ năng chọn quà của mình. Thế nào mẹ cũng rất thích món quà này!

Đêm Giáng Sinh đến, và mẹ tôi, người tốt nhất trên thế giới này, đã khóc hạnh phúc khi nhận món quà của tôi. Lúc đó, tôi có cảm tưởng như mẹ vừa nhận được một sợi dây chuyền ngọc trai chứ không phải chỉ là một hộp giấy ăn.

Thế là, vào năm 8 tuổi, tôi học được rằng để tặng quà cho một người đặc biệt thì bản thân món quà không phải là quan trọng nhất, mà là những suy nghĩ và quan tâm của mình, và bọc món quà bằng sự yêu thương.

Jeanette Broderick
Thục Hân (dịch)
 
Chỉnh sửa cuối:

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Bạn phải tin đã!

Các cậu nghĩ bọn mình có cứu được nó không? - Một cậu bé thốt lên.

- Tớ không biết, trông nó tệ quá! - Một cậu bé khác thêm vào.

- Các cậu phải tin cái đã! - Cậu bé nhỏ con nhất nói to - Có thể mất thời gian, nhưng chúng ta sẽ cứu được!

Vài ngày trước, ba cậu bé đã làm một hình người tuyết to nhất trong công viên. Nhưng thời tiết ấm lên, một chút mưa và gió đã làm hỏng nó. Cái mũ thì bay đâu mất, nó chỉ còn lại một mắt, và ngay cả cái mũi bằng củ cà-rốt cũng đã bị bọn sóc ăn mất.

- Nhưng chúng ta làm gì có tuyết mà sửa! - Một cậu bé thở dài. Tuyết quanh đó đã tan gần hết. Một cậu bé bỗng chỉ tay ra ngôi nhà lớn cạnh công viên :

- Vườn nhà ông Jeffries còn rất nhiều tuyết! Khu vườn có mái che nắng mà!

- Nhưng tớ không vào xin đâu, ông ấy dữ lắm!

- Thế thì chẳng bao giờ chúng ta sửa được người tuyết cả! Ba cậu bé ngồi lặng lẽ. Bỗng nhiên, cậu nhỏ con nhất đứng dậy:

-Tớ sẽ đi hỏi ông ấy! Hai cậu bé cao lớn hơn hoảng hốt :

- Thế nào rồi cậu cũng bị ông ấy nhốt lại cho mà xem! Nhưng cậu bé nhỏ con nhất đã chạy vụt đi. Thu hết can đảm, cậu bé bước vào vườn nhà ông Jeffries và gõ cửa. Mãi, cuối cùng một ông cụ cũng ra mở cửa.

Một chút sau, hai cậu bé ngồi chờ ở công viên thấy cậu bé nhỏ con đi ra phía trước, ông Jeffries theo sau.

- Nó dẫn ông ấy ra đuổi chúng ta hay sao? - Một trong hai cậu bé đứng bật dậy, lo lắng. Nhưng không phải thế. Ông Jeffries cầm theo hai cái xẻng xúc tuyết và kéo một cái xe đẩy to. Ông bắt đầu xúc tuyết trong vườn nhà, rồi kéo cái xe vào công viên. Ông Jeffries kêu to:

- Các cậu bé, ông cháu ta cùng phải sửa lại người tuyết này!

Bốn ông cháu lấy tuyết sửa lại từng chỗ bị vỡ, làm lại mắt bằng cục than, và làm lại mũi bằng một củ cà-rốt tươi. Có lẽ tất cả sự dữ dằn của ông Jeffries chỉ là do người ta đồn thổi. Cuối cùng thì người tuyết cũng đã hoàn thành.

- Đẹp thật đấy! - Cả bốn ông cháu cùng thốt lên. Sau đó họ chào tạm biệt nhau vì trời đã tối.

Chiều hôm sau, khi cùng ra công viên chơi, ba cậu bé nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu. Có nhiều người đang đứng trước cửa nhà ông Jeffries.
Bọn trẻ chạy ào đến nhà "người bạn mới".

- Có chuyện gì vậy ạ? - Một cậu bé hỏi người lớn đứng cạnh.

- Ông Jeffries... ông ấy mệt nặng!

Các bác sĩ đưa ông Jeffries ra. Ông nằm trên cáng, mỉm cười, thì thào khi nhìn thấy ba cậu bé:

- Người tuyết cũng có lúc phải tan mà!

- Liệu có cứu được ông ấy không? - Tiếng một người lớn hỏi.

- Chúng tôi không chắc... - Một bác sĩ lắc đầu

- Mọi người phải tin đã chứ! - Cậu bé nhỏ con nhất vừa khóc vừa nói to - Giống như ông Jeffries đã cứu người tuyết ấy!

Tối hôm đó, ba cậu bé nghe người lớn nói rằng ông Jeffries đã qua đời. Đã 25 năm kể từ ngày đó và năm nay, công viên được đổi tên thành "Công viên Jeffries". Một cuộc thi làm người tuyết cũng được tổ chức cho tất cả trẻ em trong thành phố.

Đó là vì cậu bé nhỏ con nhất đã trở thành Thị trưởng.

Nếu bạn hỏi ông thị trưởng đã làm cách nào để đạt được những thành công đó, ông ấy sẽ trả lời:

- Trước hết, bạn phải tin cái đã!

Thục Hân (Dịch)
Nguồn Hoa học trò
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
5 miếng mút

Có 5 miếng mút cùng nằm trên giá bếp. Có 4 người trong gia đình đó dùng 4 miếng để lau những thứ khác nhau ở những nơi khác nhau trong nhà. Nhưng tất cả những miếng mút trông giống y như nhau. Bạn tò mò muốn biết ai đó dùng miếng mút nào để lau cái gì, và miếng mút nào chưa dùng. Và tất nhiên, nếu chỉ nhìn thôi thì bạn không thể biết được. Bạn sẽ làm gì bây giờ ?
Rất đơn giản: bạn vắt từng miếng mút xem sao.
Miếng mút đầu tiên, bạn thấy có Coca chảy ra -> ai đó đã lau nước Coca bị đổ trên bàn.
Miếng thứ hai, bạn thấy có bọt xà phòng -> ai đó đã lau bồn tắm.
Miếng thứ ba, có dầu xe chảy ra -> ai đó đã lau rửa xe máy.
Miếng thứ tư, có nước đục -> ai đó đã lau sàn nhà.
Và miếng còn lại miếng mút chưa dùng. Nếu bạn đặt cả 5 miếng mút vào chỗ cũ, trông chúng lại y như nhau. Con người cũng như vậy. Bình thường, có thể ai cũng giống ai, vẹn toàn và dễ chịu. Nhưng khi gặp khó khăn - khi cuộc sống "vắt" chúng ta - thì những phản ứng sẽ khác nhau : thù hận, cáu giận, buồn nản ...
Cũng như những miếng mút, khi bị "vắt" chúng ta sẽ lộ ra những gì mà chúng ta "có". Vậy bạn thật sự có sự bình tĩnh, sáng suốt, hay vẫn đang giữ tức giận, bực bội trong lòng.
GISS
(nguồn Hoa học trò )



Cái bát của người vô gia cư


Một thầy giáo kể cho lũ học sinh nhỏ của mình nghe câu chuyện về một người vô gia cư hằng ngày đi xin ăn bằng một chiếc bát cũ. Người vô gia cư này, cho đến tận cuối đời, vẫn rất nghèo khó trong khi đó chiếc bát của ông được đưa ra đấu giá đồ cổ và được mua với giá cao bất ngờ, vì theo các nhà khảo cổ đó là chiếc bát vô cùng quý hiếm.
Khi học trò hỏi thầy giáo ẩn ý của chiếc bát trong câu chuyện là gì, thầy giáo đáp:
- Là chính các em đấy!
Rồi thầy giải thích thêm:
- Nếu tất cả sự chú ý của các em chỉ tập trung vào những mảng kiến thức của người khác thì các em thu lượm được rất ít. Các em sẽ làm tốt hơn nhiều nếu chú ý đến chính những gì đang có và phát triển ở điều đó.
(nguồn Hoa học trò)
 

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
Vài hôm trước đọc được bài này trên báo 2!, tìm trên mạng mà không thấy nên hôm nay quyết định ngồi gõ lại rồi post vào đây để mọi người cùng đọc.
Bài viết có tựa đề "Hãy biết ơn cuộc sống" của bạn Đinh Khánh An (Dăk lak) viết gửi về cuộc thi “Cảm thức ảnh”. Nguyên văn bài viết của bạn ấy:


177075494_death1b.jpg


Bạn đã bao giờ xem bức ảnh này?
Bức ảnh được chụp bởi Kevin Carter – phóng viên ảnh người Nam Phi, với thực tế là nạn đói ở Sudan năm 1993, được đăng đầu tiên trên tờ New York Times số ra ngày 26/3 cùng năm. Vào ngày 02/4/1994, Kevin đã giành giải thưởng cao quý nhất trong giới nhiếp ảnh – giải Pulitzer cho “Kền kền chờ đợi” - tên gọi của bức ảnh.
Thế nhưng, Kevin lại tự kết thúc cuộc đời mình ở độ tuổi sung mãn nhất – 33 tuổi. Anh bị ám ảnh bởi nỗi thống khổ mà con người phải chịu đựng, và cả áp lực của dư luận về việc số phận bé gái trong ảnh bị bỏ mặc. Phản hồi của độc giả trên những trang báo mạng đa số là: Kinh hoàng, xót xa, phẫn nộ… Tôi cũng có cùng cảm xúc như họ, nhưng đọng lại trong tôi còn có những điều khác.

Tuổi trẻ, ai chẳng đôi ba lần so sánh mình với thiên hạ: Bạn A sài iPhone 4 trong khi mình phải trung thành với “cục gạch di dộng”, cô B đi Vespa kính coong còn mình phải ngồi xe cub, chị C có khuôn mặt trái xoan trong khi mặt mình như cái bánh bèo, cô D, chú E thế này trong khi mình thế nọ… Đôi khi, bạn lại dằn vặt bản than vì: “Tôi không có một bà mẹ tâm lí”, “Tôi không có một ông bố hoàn hảo”, hay “Bạn bè không ai hiểu tôi hết”… Để từ đó thốt lên rằng “Cuộc đời này thật chẳng công bằng với tôi”.

Nếu cuộc đời không công bằng với bạn, vậy ai sẽ đòi công bằng cho bé gái trong ảnh? Tôi tin rằng với cô bé, hạnh phúc có thể chỉ gói gọn trong 2 chữ “Được Sống”! Được sống như một con-người-thực-sự! Bởi bấy lâu nay người ta chỉ nhắc đến kền kền chờ xác chết động vật, đâu ai ngờ trong hoàn cảnh tàn nhẫn này, con người lại là mục tiêu của chúng… Nếu đem số phận của bé gái trong ảnh và số phận của chúng ta đặt lên bàn cân, thì chắc chắn những người được coi là bình thường nhất trong xã hội ngày nay cũng có thể được coi là ông chúa, bà hoàng… Có thể bạn không được ăn ngon, nhưng bạn không lo chết đói. Có thể bạn không mặc đẹp, nhưng bạn được mặc đủ. Có thể cha mẹ bạn không hoàn hảo, nhưng họ chưa bao giờ để bạn rơi vào hoàn cảnh “kền kền chờ đợi” cả… Bạn “được sống”, và còn sống là còn hy vọng!

Vậy nên, nếu bạn đang có ý định than thở về đôi mắt một mí, đôi chân không dài, hay một gia đình khuyết, một biến cố cản đường bạn… thì hãy lạc quan lên bạn nhé! Bởi dù sao đi nữa, cuộc sống đã ưu đãi cho ta rất nhiều, phải không bạn?

Ảnh: Kevin Carter


Hãy Biết Ơn Cuộc Sống


- Nếu bạn cảm thấy đêm nay khó ngủ: cứ nghĩ tới những kẻ không nhà, chẳng nệm ấm chăn êm.

- Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ ở nơi làm việc: hãy nghĩ tới những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm,

- Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi: hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.

- Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua: hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghỉ chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.

- Nếu bạn bị hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm dài mới tìm ra người giúp đỡ: hãy nghĩ tới những ai bị liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

- Nếu cảm thấy đời mình mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người: xin bạn hãy biết ơn cuộc sống, vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

- Nếu cảm thấy mình là nạn nhân của những ai cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ: hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.

- Nếu bạn quyết định chuyển những lời này đến một người bạn yêu mến, có thể bạn giúp cho ai đó một ngày thanh thản nhẹ nhàng.

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

Scarlett

Member
Tham gia ngày
30/8/09
Bài viết
447
Reaction score
0
Điểm
16
happy.jpg


Đơn giản chỉ là hạnh phúc

Họp mặt lớp cũ, thầy giáo già tóc đã điểm sương, gặp lại học trò rưng rưng nước mắt. Thầy hỏi đi hỏi lại chỉ một câu: “Cuộc sống em giờ ra sao? Có hạnh phúc không em?”

Cô bạn lớp trưởng năm xưa ngồi xuống cạnh thầy, nửa đùa nửa thật: “Thầy ơi, bao nhiêu năm trời không gặp, vậy mà thầy chỉ mong đợi ở tụi em có điều đó thôi sao?”

Phải rồi, chỉ điều đó thôi sao? Không phải là ông nọ bà kia, không phải là chức này tước khác, không phải tiền này của nọ. Cũng không phải đã đóng góp được điều gì cho xã hội, cho đất nước. Chẳng lẽ chỉ là hạnh phúc thôi sao, hở thầy?

Thầy cười. Học trò của thầy ai cũng có năng lực và lòng tự trọng. Và chỉ cần hai thứ đó thì chắc chắn các em sẽ có đóng góp cho xã hội bằng cách này hay cách khác. Thầy không băn khoăn về việc đó. Rồi thầy nheo đuôi mắt đã đầy nếp nhăn, và hỏi: “Em không nhớ ngày ra trường thầy nói gì sao? Thầy đã hỏi các em có bao giờ suy nghĩ tại sao lại là “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”? Tại sao là Hạnh phúc mà không phải là Thịnh Vượng hay Văn Minh? Hoá ra không em nào suy nghĩ về điều đó cả.”

Có lẽ, đó cũng là lý do tại sao, đất nước Bhutan từ 3 thập niên qua đã đo lường sự phát triển của đất nước bằng chỉ số GNH (Gross National Happiness- Tổng hạnh phúc quốc gia). Có thể lâu nay chúng ta vẫn nghĩ về từ “hạnh phúc” như một từ sáo rỗng, bởi không thể xác định được một cách cụ thể nó bao hàm điều gì. Sự thành đạt, giàu có? Được tôn vinh? Là được hưởng thụ bất kỳ điều gì ta muốn? Là chia sẻ và được chia sẻ? Là đem đến niềm vui cho người khác? Hay chính là sự hài lòng của riêng bản thân ta?

Có thể, chúng ta vẫn nghĩ hạnh phúc là vấn đề rất “riêng tư” và “cá nhân”. Nhưng không phải vậy. Nếu em lo buồn hay gặp bất trắc thì ít nhất, thầy cô, cha mẹ, bạn bè mỗi lần nhìn thấy em đều cảm thấy xót xa lo lắng cho em. Còn nếu em vui tươi, hạnh phúc thì ít nhất cũng làm cho chừng đó người quan tâm đến em cảm thấy yên lòng, lạc quan và vui vẻ khi gặp em.

ccfd.jpg

Mỗi con người là một mắt xích, dù rất nhỏ nhưng đều có gắn kết và ảnh hưởng nhất định đến người khác. Và người khác ấy lại có ảnh hưởng đến những người khác nữa. Tôi thích nghĩ về mối quan hệ giữa con người với nhau trong cuộc đời như một mạng tinh thể kim cương. Mỗi con người giống như một nguyên tử cacbon trong cấu trúc đó, có vai trò như nhau, và ảnh hưởng lẫn nhau trong một mối liên kết chặt chẽ. Một nguyên tử bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến 4 nguyên tử khác, và cứ thế mà nhân rộng ra. Chúng ta cũng có thể vô tình tác động đến cuộc đời một người hoàn toàn xa lạ theo kiểu như vậy. Thế thì em có tin rằng sống hạnh phúc chính là đóng góp cho xã hội một cách căn cơ nhất? Em có cho rằng, sự phát triển và bền vững của quốc gia phải được xây dựng từ mỗi cuộc đời riêng lẻ của từng người dân?

Khi đọc cuốn tiểu thuyết Suối nguồn dày gần 1200 trang của Ayn Rand, tôi chỉ nhớ có 1 câu duy nhất: “Nếu muốn nói “Anh yêu em” thì phải nói Anh trước đã.” Tôi yêu thích triết lý đó quá chừng. Vì nó làm tôi vỡ ra nhiều thứ, giống như bài học về hạnh phúc của thầy tôi. Rằng để yêu người thì trước hết chúng ta phải biết yêu mình, phải trân trọng và giữ gìn niềm hạnh phúc của chính mình. Rằng ta phải bồi đắp chính bản thân ta thành một con người tốt đẹp và cảm nhận được niềm hạnh phúc, trước khi nghĩ đến việc mang đến hạnh phúc cho bất cứ ai hay đóng góp điều tốt đẹp gì cho xã hội.

Bởi vì, em biết đó, chúng ta không thể mang đến cho người khác thứ mà ta không có.

Phạm Lữ Ân
3279167218_4e839f70c8.jpg

Cuộc sống giống như mảnh ghép của 1 bức tranh, mà mỗi người bạn là một miếng ghép, và phải thật khéo léo để tìm được những mảnh ghép phù hợp cũng như giữ gìn chúng, để có thể xếp chúng lại với nhau. Đôi khi có những người - những mảnh ghép tưởng chừng như quá cũ kỹ, mà ta vô tình quên mất... nhưng thiếu đi nó thì không còn ghép được một bức tranh hoàn chỉnh nữa.
 

kjndjmoon

Active Member
Tham gia ngày
15/5/09
Bài viết
1,345
Reaction score
0
Điểm
36
Em yêu bố mẹ lắm lắm :X Em cũng muốn đóng góp 1 câu chuyện ạ :)

HÃY LẮNG NGHE HAY NHẬN MỘT VIÊN ĐÁ




Một ông nhà giàu đang ngồi trong chiếc xe hơi đắt tiền chạy khá nhanh trên đường phố. Từ phía trước, ông nhìn thấy một đứa trẻ đang chạy ra từ giữa mấy chiếc xe đang đậu bên lề.

Ông giảm tốc độ nhưng khi xe chạy ngang chỗ ông đã nhìn thấy đứa trẻ thì chẳng có ai cả. Đột nhiên, ông nghe có tiếng đá ném vào cửa xe mình. Ông đạp ngay thắng, cho xe vòng trở lại chỗ viên đá được ném ra. Quả là có một đứa trẻ đang đứng giữa những chiếc xe đậu. Nhảy bổ ra khỏi xe, không kịp quan sát xung quanh, ông tóm lấy đứa trẻ, đè gí nó vào một chiếc xe gần đó và hét lên: “Mày làm cái quỷ gì thế hả?”. Cơn nóng giận bốc ngược lên đỉnh đầu, ông tiếp: “Chiếc xe này mới toanh, mày sẽ phải trả cả đống tiền vì cái viên đá của mày đấy”.

“Làm ơn, thưa ông. Con xin lỗi. Con không biết làm cách gì khác hơn” - cậu bé van nài - “Con ném viên đá là vì con đã từng vẫy ra hiệu nhưng không có một người nào dừng xe lại...”. Nước mắt lăn dài trên má cậu bé khi nó chỉ tay về phía vỉa hè. “Nó là em con” - cậu bé nói - “Chiếc xe lăn từ trên lề đường xuống, nó bị ngã ra khỏi xe lăn, nhưng con không thể nâng nó dậy nổi”. Vừa thổn thức, cậu bé vừa năn nỉ: “Ông làm ơn giúp con đặt nó vào xe lăn. Nó đang bị đau, và nó quá nặng đối với con”.

Tiến lại chỗ đứa bé bị ngã, người đàn ông cố gắng nuốt trôi cái gì đó đang chẹn ngang cổ họng mình. Ông ta nâng đứa bé lên đặt vào chiếc xe lăn rồi rút khăn ra cố lau sạch các vết bẩn và kiểm tra mọi thứ cẩn thận một cách ngượng nghịu.

“Cám ơn rất nhiều, ông thật tốt bụng”. Đứa trẻ nói với ông cùng ánh nhìn biết ơn rồi đẩy em nó đi. Người đàn ông đứng nhìn mãi, sau cùng cũng chậm bước đi về phía xe của mình. Đoạn đường dường như quá dài.

Về sau, dù đã nhiều lần đưa xe đi sơn, sửa lại, nhưng ông vẫn giữ lại vết lõm ngày nào như một lời nhắc nhở bản thân suốt cả cuộc đời.


Đôi khi, bạn không có thời gian để lắng nghe cho đến khi có một “viên đá” ném vào mình. Bạn sẽ chọn điều gì: Lắng nghe hay là chờ một viên đá?!
 

Latest resources

Top