vẫn mãi iêu em

baek seung jo

Member
Tham gia ngày
8/8/10
Bài viết
211
Reaction score
0
Điểm
16
[ Giờ đây em đã trở về…. sợi dây định mệnh của chúng ta sẽ như thế nào?...]
CHƯƠNG 1
TRỞ VỀ
Tại sân bay
Chuyến bay XXXX đi từ Đức đã đáp xuống….
Tiếng viên chỉ huy phòng điều khiển vang lên
Một người phụ nữ đứng tuổi, ăn mặc sang trọng đang lóng ngóngnhưng rồi nghe tiếng của chỉ huy khuôn mặt bà dãn ra, nụ cười dần xuất hiện trên môi
Từ trong, một “nữ thần” đang chạy ra, mọi người ngoái nhìn- ai ai cũng ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô
- Mẹ ơi! Mẹ!!!! Con về rồi nè
Cô chạy tới người phụ nữ đứng tuổi, cười tít mắt. Bà ta cũng ôm lấy cô rươn rướn nước mắt
- Hạ Băng, con về rồi!
Hạ Băng mỉm cười nhìn mẹ của mình, bà ta nói:
- Con lớn thế này rồi sao?
Phải, cô đã lớn hơn, trưởng thành hơn. Sau 4 năm, cô lại trở về đây- trở về điểm xuất phát ban đầu. Nơi đây đã từng có một chuyện khủng khiếp xảy ra với cô. Một tai nạn giao thông tưởng chứng đã cướp đi mạng sống của cô vào tay thần chết. Nhưng rồi lại buông ra nhưng cô lại bị mất đi một phần kí ức. Giờ đây tất cả đã là quá khứ, mọi chuyện không còn quan trọng nữa
- Về thôi mẹ! Bố đang chờ đó!- Cô nhìn người phụ nữ đó mà nói
- Ừ! Ừ! Đi con
Cô bước vào chiếc xe BMW màu bạc, chiếc xe từ từ lăn bánh. Sau 4 năm, quê hương cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Chiếc xe đi ngang qua Trung tâm Thương mại, cô vội kêu lên
- Chú ơi! Dừng xe
Chiếc xe dừng lại trước cổng. Cô chạy như bay vào bên trong. Hạ Băng còn nhớ mẹ nói rằng lúc trước cô rất thích đến đây, cô thích đi lang thang trong các dãy hàng, thích khu trò chơi. Dù không nhớ hết tất cả nhưng nơi đây cũng để lại cho cô một cảm giác thân thuộc
- Con vẫn nhớ nơi này à?- Tiếng người phụ nữ vang lên sau lưng cô
Cô quay lại và gật gật đầu, cô lấy một chiếc xe đẩy hàng và lấy đồ

[…..]

Mua bao nhiêu thứ nhưng chủ yếu là đồ ăn vặt, cô khệ nệ mang vào nhà. Ôi! Ngôi nhà thân yêu, lâu lắm mới trở về lại
- Con vẫn như xưa nhỉ?- Giọng nói quen thuộc vang lên. Cô mừng rỡ quay lại
- Papa ơi! Papa, con về rồi nè
Người đàn ông mỉm cười. Lúc này đây chắc sẽ không ai nhận ra ông là Lâm Nhân- một con người độc đoán , chủ tịch của chuỗi nhà hàng lớn Queen
- Hi, cưng!
Tiếng người con trai khác vang lên. Lâm Quân- người anh trai lúc nào cũng cùng Hạ Băng “cãi lộn” ^^. Cô bay tới ôm chầm lấy anh. Gia đình thân yêu của mình T – T
- Nè! Người em đang ôm là chồng tương lai của chị đấy, buông ra đi
Một cô gái với mái tóc xoăn, chị mặc chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn nà. Chị ấy xinh đẹp một cách lạ kì
- Chị dâu! Chị dâu!!!
Chị ta mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm. Như chợt nhớ ra điều gì, chị quay sang hỏi Hạ Băng
- Em về đây luôn à?
- Dạ vâng!
- Cưng sống bên Đức thế nào? Ổn chứ
Lâm Quân ngồi xuống ghế sofa, duỗi đôi chân, nhìn cô em gái của mình rồi nói. Hạ Băng lắc đầu ngán ngẩm. Mấy năm trời anh ấy vẫn không thay đổi, vẫn kiểu ngồi đó rồi lại kiểu nói chuyện đi đôi với kiểu ngồi “chẳng giống ai”. Cô ngồi xuống và nói:
- Bên Đức, môi trường tuy tốt nhưng em không thể nào quen được thức ăn ở Đức. Khó ăn kinh! Có loại béo kinh dị luôn. Có lần em ăn mà nôn thốc nôn tháo. Đôi lúc bất đồng ngôn ngữ cũng khổ nữa!- Cô nhăn mặt khi nghĩ tới “thảm cảnh” những ngày sống ở Đức
Ở Đức, bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười. Cô còn nhớ có lần do ăn nhầm thức ăn nên tiêu hóa không được và mục tiêu của “ tào tháo rượt”. Ai ngờ đâu, đi nhầm vào W.C nam (Rõ khổ!)
Khi nghe Hạ băng kể xong, ai cũng cười nức nẻ, còn cô thì xụ mặt xuống vì ngượng. Biết thế khỏi kể là giải pháp hay hơn
- Thôi…! Con mang đồ về phòng đi
Cô xụ mặt, lầm lũi xách đồ lên phòng. Căn phòng vẫn không thay đổi, căn phõng vẫn rất sạch sẽ. Vì ngày nào mẹ cô cũng cho người lên dọn phòng để đợi ngày cô trở về. Căn phòng màu trắng ấm áp, điểm trên tường vài chấm tròn màu tím,. Trần nhà, còn gắn những ngôi sao dạ quang tạo thành dải ngân hà. Hạ Băng nằm xuống chiếc giường êm ái. Giờ đây cô mới cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt cô từ từ khép lại

Rồi… cô chìm vào giấc ngủ

Từ cửa sổ, trên cây có người đội mũ mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đôi mắt ấy có chút thương nhớ nhưng cũng có gì đó oán hận, đau thương
Em đã trở về”


[Đến khi anh nhận ra em thì… em đã mất hút trong biển người mênh mông…]
CHƯƠNG 2
CHẠM MẶT
- Thừa Dụ! Giúp tôi cái này đi!- Phi Quân kêu lên khi phải vác một cái thùng to tướng
Thừa Dụ không thèm ngẩng mặt lên, mắt vẫn tập trung vào xấp tài liệu, Phi Quân bèn la lên:
- Khúc Thừa Dụ!!!
Cuối cùng,Thừa Dụ mới ngẩng mặt lên, anh đưa tay gỡ kính đang đeo xuống nhìn Phi Quân rồi nói:
- Tôi nghĩ cậu nên đi xem lại giới tính của mình đi
Phi Quân ngẩng ra, lúc sau cậu đã nghiệm được câu nói của Thừa Dụ, cậu hét toáng lên:
- Khúc Thừa Dụ! Không giúp thì thôi!!!
Thừa Dụ nhún vai rồi lại tập trung vào xấp tài liệu. Phi Quân mặt đỏ phừng phừng, hậm hực bước ra miệng còn lẩm bẩm:
- Khúc Thừa Dụ! Người nên đi xem lại giới tính là ai hả? Bạn bè gì đâu…!!!
- Sao thế, Quân? Ai chọc cậu nỏi giận thế?
Từ đằng xa có một chàng trai cao to mặc một đò vest đi tới. Ở anh toát lên một vẻ lịch thiệp, tao nhã. Phi Quân thấy liền chạy tới bù lu bù loa:
- Ứng Văn! Thừa Dụ bắt nạt tôi!
Ứng Văn mỉm cười dịu dàng, từ trong Thừa Dụ đi ra. Phong thái nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc đen cắt ngắn, đôi mắt nâu sâu thẳm sáng lên như viên trân châu. Nhìn anh bây giờ, có cái gì toát lên khiến người khác bất giác lùi lại, bị lép vế. Ứng Văn chạy tới
- Thừa Dụ! Đi đâu vậy? Cho tôi đi với
Ứng Văn như một chú cún quấn lấy Thừa Dụ, chẳng ai nghĩ người có phong thái tao nhã ban nãy là anh. Phi Quân lắc đầu ngán ngẩm, Thừa Dụ vẫn im lặng và đi tiếp, Ứng Văn vẫn chạy theo thao thao bất tuyệt
- Đi đâu thế? Cho tôi theo đi! Tôi không phá đâu, đi mà!!!
- Triệu Ứng Văn! Cậu nên ở lại giúp Phi Quân vác cái “của nợ” kia vào phòng giáo vụ đi
Thừa Dụ nói xong rồi quay đi. Phi Quân nhìn Ứng Văn rồi nói:
- Tôi rút lại câu cầu xin ban nãy
Đây như là chuyện thường ngày. Cứ thấy Thừa Dụ thì Ứng Văn như một đứa trẻ chẳng còn phong độ gì cả! Không hiểu tên Khúc Thừa Dụ này kiếp trước là ai mà kiếp này ai gặp hắn cứ như là lên cơn điên vậy? Phi Quân vừa đi vừa suy nghĩ, Ứng Văn vật vã theo sau
- A! A! A!!!!!!!!!!!!! Anh Phi Quân, anh Ứng Văn…..!!!!!!!!!- Những tiếng hét của các cô gái vang lên
Như một làn sóng từ đằng sau tràn tới. Đám con gái vây quanh lấy hai người, bọn họ cứ ngắm ngía, bỗng…. có người quá khích hét lên:
- Khụ… khụ … khụ… anh… Ứng Văn… em yêu anh
- A…..!!! A....!!!!!!! Có người bị ngất rồi, hình như là đang sốt
Một cô gái hét lên khi thấy có người năm ngã dưới đất, mọi người lật đật đem cô ấy vào phòng y tế. Đã bị cảm rồi mà cố hét cho to. Phí sức quá! Phi Quân nhìn đám fan của mình rồi cười ma mãnh. Cậu ta giở tuyệt chiêu có một không hai của mình: “ Nụ cười chói lóa” , đám con gái hét lên
- A! A!!!!!!!! Anh ấy đẹp trai quá
- Mọi người bình tĩnh! Tôi đang bận nhưng phải đem cái thùng này vào phòng giáo vụ. Ai có thể giúp tôi không?
Phi Quân vừa nói vừa cười, rồi cậu đưa cái thùng to tướng cho cô gái có mái tóc ngắn, dáng người mảnh mai, đôi mắt “hình trái tim” rõ to đang nhìn cậu
- Bạn giúp tôi nhé!- Phi Quân đưa cái thùng cho cô gái. Không chần chừ cô ta liền gật đầu
- Thank you! Phần thưởng cho bạn là bạn sẽ được cùng Ứng Văn đi đến phòng giáo vụ
Cô ta hét rơn lên vì sung sướng, còn Phi Quân thì sau khi gia cái thùng cho cô gái đó, cậu cố len lỏi ra khỏi “làn sóng hotboy” đó, vừa đi ra cổng Tây vừa mỉm cười. Công nhận mình thông minh thật
Có lẽ, Phi Quân nên đi kiểm tra lại giới tính của mình = . =

***
Tại tập đoàn Ban Mai
- Cảm ơn anh, Thừa Dụ! Nhờ anh mà cuộc giao dịch của chúng tôi thành công!- Một người đàn ông bắt tay với Thừa Dụ
Thừa Dụ gật đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm, anh nói:
- Không có gì!
- Mong sau này anh tốt nghiệp sẽ đến công ty chúng tôi làm! Rất hoan nghênh anh
- Xin lỗi, chuyên ngành của tôi là quản trị kinh doanh chứ không phải maketing
- Không sao! Không sao! Công ty chúng tôi vẫn còn vị trí cho quản trị kinh doanh, nhất là đối với những nhân tài như anh có mặt trong công ty là niềm vinh hạn của chúng tôi
Thừa Dụ nhếch môi cười rồi bắt tay với người đó rồi nói:
- Cảm ơn! Tôi sẽ xem lại lời đề nghị này, mong được quý công ty giúp đỡ. Giờ tôi phải về, tạm biệt
Anh bước ra, các nữ nhân viên ở đó ai cũng nhìn anh, có vài tiếng xì xào:
- Cậu ta đẹp trai quá! Có đúng là sinh viên đại học không vậy?
- Ai biết! Cao quá, chắc cũng 1m79 nhỉ?. Đẹp trai thật
Những tiếng xì xào, bàn tán càng lúc càng to cứ như là đang tạo ra làn sóng vậy. Anh không để tâm mà vẫn bước tiếp, một nữ nhân viên có khuôn mặt khả ái cố ý nói to
- Nếu tôi được trẻ đi 4 tuổi thì hay biết mấy. Lúc đó, có khi tôi là bạn gái cậu ta cũng nên nhỉ?
Anh bước vào chiếc xe BMW màu bạc có biển số 2415. Con đường hôm nay đông người, bầu trời khá âm u. Nhìn dòng người hối hả, bỗng trong lòng Thừa Dụ dậy lên cảm giác khó tả. Anh nhếch mép cười bản thân mình thật là quá đa cảm
A!
Cần phải mua ít thức ăn chứ nhỉ? Nhà hết thức ăn rồi. Anh lùi xe ở siêu thị. Đi qua các dãy hàng mà chẳng biết phải mua gì? Thôi, vớ đại được cái nào hay cái ấy. Đưa tính tiền xong anh xách chúng quăng lên xe. Đang loay hoay lấy chìa khóa

Bỗng…

Một bóng dáng….

Bóng dáng quen thuộc

Rất quen thuộc

Không chần chừ anh chạy vụt theo bóng dáng đó. Nó đã quá quen thuộc đối với anh, đến nỗi nó xuật hiện trong những giấc mơ của anh. Bóng dáng ấy cứ chập chờn đến rồi đi, nó cào xé trái trim anh. Nó cứ bắt anh phải thổn thức. Và hằng đêm sự cô đơn vẫn quây lấy anh

Có phải …

Phải là em không?

….

Hạ Băng
Em đã trở về rồi sao? Sau 4 năm trời đằng đẵng em đã trở về

Tại sao?

Ngày đó em đã ra đi không lời từ biệt. anh đã phải sống như một người điên, trong những ngày không có em anh cảm thấy dường như anh không là chính mình nữa. Em có biết không? Anh nhớ em rất nhiều, nhớ em đến điên lên được, hình bóng của em cứ quây lấy anh. Ngày đó, em chỉ nói một câu rồi quay lưng đi để anh lẻ loi giữa dòng người
Thừa Dụ chạy càng nhanh, anh đưa tay như muốn níu kéo, mồ hôi bắt đầu vã ra. Anh cứ chạy

Đâm đầu mà chạy

Chạy trong vô thức

Anh không biết mình đã chạy đến đâu, chạy trong bao lâu. Trong tiềm thức của anh bay giờ chỉ có hai chữ “Hạ Băng”. Bốn năm, khoảng thời gian khá dài để anh nguôi ngoai nỗi nhớ về Hạ Băng, bộ mặt lạnh lùng như chiếc mặt nạ che đi con người anh, trái tim rỉ máu đã bị thời gian đóng băng lại

Nhưng sao…

Giờ đây…

Nó lại rỉ máu, lại đau lần nữa. Chẳng lẽ trái tim vồ cảm bị lớp băng thời gian đóng đang tan chảy sao?

Tại sao?



Bóng dáng ấy cứ khuất xa dần, như vụt khỏi tầm tay của anh
Tại sao?

Tại sao? Đến khi anh nhận ra em thì em lại mất hút trong biển người mênh mông

Không!....

Không thể được!

Anh đã từng tự mình nói rằng nếu như được gặp lại em lần nữa anh quyết sẽ không buông em ra. Thừa Dụ dừng lại, anh thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm, mái tóc đen bếch dích lên thái dương, anh dõi mắt nhìn về phía xa rồi hét lên thật to:
- HẠ…. BĂNG!!!!!!!!
Đó là cái tên từ lâu anh muốn nói ra nhưng lại không đủ can đảm. Anh sợ sự đau khổ, anh sợ con tim lại nhớ đến em. Giờ đấy với anh như vậy là đủ rồi. Anh quay lưng lại toan bước đi, phía sau một giọng nói trong veo, trầm ấm vang lên
- Anh gọi tôi à?
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh quay phắt lại

Đúng!

Là cô ấy!

Hạ Băng

Chính là cô ấy

Cô ấy vẫn không thay đổi gì. Mái tóc màu hạt dẻ chỉ dài hơn một chút, đôi mắt nâu to tròn sáng như viên, trong đôi mắt đó ánh lên một chút tinh nghịch. Đôi môi nhỏ nhắn đang lặp lại câu hỏi
- Có phải anh gọi tôi không?
Anh nhếch môi cười. Cô ấy vẫn vậy hỏi đến khi nào có câu trả lời và, anh nói giọng có chút lạnh lùng nhưng cũng có sự ấm áp, yêu thương
- Không có! Chắc cô nghe nhầm
- Vậy hả! Xin lỗi đã làm phiền
Cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên cong như hình vầng trăng khuyết. Vẫn là nét tinh nghịch ấy, vẫn còn trẻ con. Trong lòng anh bỗng dậy lên cảm giác

Đau khổ!
Thương nhớ!





Cứ mãi tuôn trào!



[…Định mệnh đã đưa em đến với anh nhưng rồi lại kéo em ra khỏi cuộc đời anh…]
CHƯƠNG 3
ĐỊNH MỆNH
“Ngày ấy em đã quay lưng đi
Để anh cô đơn giữa biển người
Anh đã tự hỏi chính mình rằng
Tình yêu của chúng ta thật sự…
Không tồn tại sao…?”
(Rainy)
Giữa dòng người hối hả. Anh vẫn nhìn cô ấy, đôi mắt ấy ánh lên cả trời thương nhớ. Dòng người vẫn đi qua. Anh và cô vẫn đứng đấy, anh nói:
- Xin lỗi!
- Không sao mà!
Hạ Băng cười tươi. Nụ cười sáng lên như ánh mặt trời, cô đưa tay tìn trong túi, cô rút ra một chiếc khăn dúi vào tay anh, cô mỉm cười đôi mắt vô tình lướt qua chiếc đồng hồ trên tay anh, cô vội quay lưng chạy nhưng vẫn ngoái lại hét lên:
- Anh toát mồ hôi nhiều quá! Hãy lau đi
Rồi bóng dáng cô khuất dần sau dòng người, anh vẫn đứng đó

Trơ trọi

….

Lẻ loi

….

Anh nắm chặt tay lại

Sống lưng duỗi thẳng

….

Bóng anh trải dài trên đường
Bóng dáng to lớn , cô đơn

Dòng người vẫn hối hả, anh vẫn đứng đấy. Đôi mắt vẫn dõi về phía nơi cô đã đi. Lúc sau, anh trút tiếng thở dài rồi quay lưng đi

Trời chuyển sắc chiều

Mắt trời lui về hướng Tây

Cả bầu trời chìm trong màu hoàng hôn u buồn, ảm đạm

***
Trong căn phòng màu trắng, Hạ Băng nằm im trên giường đôi mắt hướng lên trần nhà. Không biết anh chàng lúc ban chiều là ai nhỉ? Rõ ràng khi đó cô đã nghe anh ta gọi tên mình mà? Sao lại bảo là không?

Và…

Khi nhìn thấy anh ấy, cô có cảm giác rất quen thuộc, cảm giác ấm áp nhưng cũng rất đau. Phải chăng, anh ấy đã từng là một người trong kí ức của cô?

Oa! > _ <

Không nghĩ lung tung nữa. Cô chạy như bay xuống lầu để thức hiện “misson” đã được vạch ra
- Papa! Mama
Mọi người quay lại nhìn cô, cô ngồi xuống ghế sofa rồi nói:
- Mọi người con muốn nói một chuyện
- Chuyện gì thế? Không phải cưng muốn đi mua thức ăn vặt nữa chứ
Lâm Quân nhìn Hạ Băng cười chế giễu. Hạ Băng nhìn ông anh “chết tiệt” của mình, cô cầm lấy tay anh và … cắn, Lâm Quân la oái lên:
- A! A1 Con bé này, bỏ ra. Đau quá!
Hạ Băng không thèm nghe, tiếp tục cắn mạnh hơn. Cho chết ông anh trời đánh, đáng ghét > _ < lúc nào cũng chọc ghẹo mình. Thấy thế, bố Hạ Băng nói:
- Thôi! Hai đứa này, Hạ Băng bỏ anh ra đi
Nghe thế cô liền thả ra, trên tay Lâm Quân in dấu răng. Anh nhăn nhó nói:
- Con bé này dám cắn anh! Lát cho cưng biết tay
Lâm Quân cốc đầu cô, cô lè lưỡi ra. Không thèm chấp nữa, cô nhìn bố mẹ và nói:
- Lần về này con sẽ định cư ở đây luôn, lúc ở Đức con chưa hoàn thành hết chương trình học nên con muốn xin bố mẹ cho con đi học tiếp
Sau một hồi “vòng vo Tam Quốc” Hạ Băng mới thốt ra được chủ đề chính ^^. Mọi người ngạc nhiên nhìn cô, Lâm Quân há hốc. Co bé này tự nhiên siêng đột xuất vậy, hôm nay mặt trời mọc hướng nào vậy? Bố cô lên tiếng:
- Sao tự nhiên con lại muốn đi học lại?
- Uk! Tại ở nhà chán quá, con muốn đi học tiếp. Được không ạ?
Chăng ai nói gì, bố Hạ Băng trầm tư, mẹ cô thì thở dài. Vậy rốt cuộc có đồng ý không, sao không khí thấy dáng sợ vậy…
>0<
Lúc sau, bố cô lên tiếng phá đi sự ngột ngạt của không gian xung quanh
- Được! Bố mẹ đồng ý, ngày mai mẹ con sẽ đi đăng ký cho con

Phù!

Làm muốn rớt tin = .= ! Câu trả lời sao mà thấy khó khăn thế


Trường Đại học X
- Cảm ơn bà! Nơi đây sẽ ngôi trường tốt cho con bà, với thành tích như thế thì chắc con bà sẽ sớm nổi trội ở trường này!- Hiệu trưởng nói
- Không có gì!- Mẹ Hạ Băng nói
Rồi cả hai bước ra khỏi phòng và đi ra của , bà nói:
- Học tốt nghen con! Mẹ đi đây!
Cô gật đầu và quay vào lớp. Thầy chủ nhiệm cười với cô rồi nói:
- Đây là bạn mới, bạ vừa du học ở bên Đức về. Mong các em sẽ giúp đỡ bạn
Vài tiếng xì xầm, tán thưởng ngưỡng mộ
- Em ngồi ở ki đi
Cô đi xuống vài người còn ngoái lại nhìn cô. Thầy chủ nhiệm lên tiếng và bắt đầu tiết học đầu tiên

Reng… reng
Chuông hết tiết vang lên, mọi người ùa ra khỏi lớp, cô từ từ bước ra
- A! A! A!!!!!!!!!!- Tiếng hét từ đằng sau vọng lại, tiếng hét đều là của nữ.
Theo kinh nghiệm của cô thì ắt hẳn đây là “làn sóng hotboy”, và theo dụ kế của cô trong vòng bán kính 10 mét thì cách xa làn sóng này là 5 mét nếu không muốn bị đè bẹp dưới chân của họ
- Gặp lại rồi!- Tiếng nam trầm ấm từ phía sau cô vang lên. Nghe quen nhỉ?
Cô quay lại, từ đằng sau là ba chàng trai đang tiến tới. Bên trái là… một anh chàng coa lớn, mái tóc đen cắt ngắn đeo chiếc kính gọng đen. Đôi mắt đen nâu sâu thẳm., ở giữa là một người ăn mặc rất phòng cách, trẻ trung và bên phải là một anh chàng phong thái nho nhã, lịch thiệp. Nhưng anh chàng bên trái nhìn quen quen

Hình như là…

Đã gặp ở đâu rồi
Đúng rồi…

- A…a….a…!- Cô lắp bắp không nói được thành lời
Phi Quân thở dài, lại têm một con “cừu non” sa bẫy của Thừa Dụ, anh ta đúng là có sức hấp dẫn, nhưng mọi chuyện lại không như Phi Quân nghĩ. Lúc sau, cô nói được thành lời, cô chỉ tay vào Thừa Dụ và nói:
- A! Tôi nhớ rồi! Anh chàng rao tên trên phố
Rầm!

Người ta chết vì nhừng lý do khác nhau nhưng rất đỗi bình thường: chết vì đau tim, chết vì bệnh tật…. Nhưng đây chết vì ngạc nhiên

Có nhầm không vậy? Đấy là tất cả nhưng gì cô ấy nhớ về mình sao? Thừa Dụ ngạc nhiên không thốt nên lời

Một người lạnh lùng như anh

Giờ đây…

Đã bị cô là “hộc máu”, mất hình tượng quá đi

Phi Quân đứng bên cạnh không tài nào nín cười được, cậu cười nghiêng ngả, lăn lộn. Không ngờ Thừa Dụ lại như thế này, đâu còn gì là hình tượng “hoàng tử” của trường Đại học X nữa, Phi Quân vỗ vai Thừa Dụ và nói:
- Không ngờ cậu cũng có ngày này! Ha ha… ha ha
Đúng là một cô gái kỳ lạ
Trong khi đó, Ứng Văn nhìn cô, đôi mắt không phẳng lặng, trong đôi mắt đó dậy lên những cơn sóng. Hạ Băng, em đã trở về rồi sao? Sao em không đến tìm anh? Em còn nhớ tôi không? Người bạn thanh mai trúc mã của em đây

Anh nhìn cô

Mảnh vỡ kí ức như đang được xếp lại

Rồi, anh mỉm cười

Nụ cười ấm áp như mùa xuân......
 

Latest resources

Top