câu chuyện cỏ 4 lá<kì 1>

summililo

Member
Tham gia ngày
18/5/09
Bài viết
216
Reaction score
0
Điểm
16
Cỏ 4 lá là 1 dạng đặc biệt của cỏ ba lá. Ước tính trong khoảng 10,000 cây cỏ 3 lá thì có 1 cây cỏ 4 lá ---> hàng hiếm! Bởi thế cho nên người ta hay mách nhau rằng cỏ ba lá nếu có 4 lá sẽ mang lại sự may mắn cho người nào tìm được nó! Để tôi kể bạn nghe về câu chuyện của loài cỏ may mắn này nhé!

"Câu chuyện kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (four-leaf clover) - loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi - nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống.

Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là sức khoẻ


Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin

Lá thứ ba : là tình yêu

Và lá cuối cùng: là sự may mắn.

Bốn món quà thượng đế ban tặng cho mỗi đứa trẻ khi chúng mới ra đời nhưng để tìm được chúng đứa trẻ ấy phải mãi đi tìm, tìm trong rừng sâu của cuộc đời với trái tim dũng cảm... Truyền thuyết vẫn tiếp tục đến ngày hôm nay, và truyền thuyết mãi là truyền thuyết vì mỗi đứa trẻ sinh ra lớn lên mãi đi tìm công danh và sự nghiệp nên chúng lãng quên con đường tìm đến với ngọn cỏ bốn lá mà thượng đế trao cho. Đến khi chúng vấp ngã, chúng mới nhớ đến khúc đồng dao của ngày xưa. Chúng thẫn thờ và than thở:



“Where is my the four-leaf clover?”

Nhưng đứa trẻ đâu biết thượng đế trên cao đang mỉm cười:

Khi đứa trẻ đau vì vấp ngã, đó là tình yêu

Khi đứa trẻ tin rằng mình không cô độc khi vấp ngã, đó là niềm tin

Khi đứa trẻ nhìn thấy những đứa trẻ khác còn đau khổ hơn mình, đó là sự may mắn


Và khi đứa trẻ nghĩ rằng mình phải đứng dậy và đi tiếp, đó là sự mạnh mẽ ... "

***

Mưa ngồi đó nhìn mãi vào những dòng chữ đang hiển hiện trên chiếc máy vi tính của nó . Mưa chợt hiểu những gì mà cậu bạn của nó muốn dành tặng cho nó , hơn cả những món quà đắt tiền nó được tặng vào ngày sinh nhật, hơn cả những lời chúc tụng nó vào ngày sinh nhật – đó là trái tim , là tình cảm thật chân thành và trong sáng mà Clover – nick name của cậu bạn thân nhất của nó đã dành cho nó … nước mắt tự nhiên chảy dài.

Mưa biết Clover vào một ngày trời đầy nắng , những cơn nắng đầu mùa , rất nắng , rất chói chang nhưng lại mang một màu sắc tươi trẻ và tràn đầy nhiệt huyết – như Clover vậy!

7bfLuckybyLoirichi.jpg


• Này! Cậu tên Mưa đúng không? – cậu bạn chạy từ chỗ cái ghế đá dưới sân trường lên thẳng lầu ba chỗ nó đang đứng, nhìn thật lâu vào mắt nó, gương mặt cậu ta thấm đầy mồ hôi nhưng miệng lại cười rất tươi.

Mưa nhìn cậu ta rất lâu, đôi mắt nó tròn xoe như dò xét cậu bạn cùng lớp mới chuyển vào ấy, rồi nó thầm nghĩ: “Học chung lớp gần cả tuần nay mà giờ còn hỏi tên mình là sao? Mình là lớp trưởng cơ mà, sao lại không biết tên mình cơ chứ? Hay cậu ta muốn xỏ lá mình?” – Mưa cứ đứng tần ngần trước câu hỏi của cậu bạn và trong đầu thì cứ xoay vần những câu hỏi của chính mình, hẳn một lúc lâu nó mới trả lời nhi nhí trong miệng :

• Ừ ! Có gì không ? – nó hỏi trổng lại
• Đâu có gì …hì hì – cậu bạn đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đang chảy dài xuống mắt cậu mà miệng thì cứ cười hì hì làm nó tự nhiên thấy mình đang bị xỏ thật , nó bắt đầu cảm thấy khó chịu …
• Không có gì tự nhiên lại chạy lên hỏi làm gì? Có hâm không đấy? – nó bực mình , gằn giọng lại
• À! Cậu đừng giận …tớ …tớ chỉ muốn xác nhận một chút ấy mà, vì tớ ít thấy ai tên là Mưa – một cái tên rất đặc biệt – ngày xưa tớ cũng có một cô bạn tên Mưa …nên … thôi, tớ đi đây – nói rồi cậu ta chạy về phía chỗ mấy tên con trai đang đứng góc đằng cầu thang bên dãy lớp khác. Nó bắt đầu thấy khó chịu với cậu bạn mới cùng lớp của mình …

Như mọi ngày, Mưa đến lớp từ rất sớm. Vì là lớp trưởng nên nó phải chuẩn bị phấn, khăn lau bảng và cả micro cho thầy cô trước khi vào tiết học. Thế mà sáng hôm nay, lại có người đến sớm hơn cả nó, cậu bạn mới đang ngồi chểm trệ trước cửa lớp, miệng cười tươi đến nỗi nó có thể đến được hết thảy tất cả răng của cậu ta .

• Mưa ! Mưa ! Cậu đến rồi … - giọng cậu ta reo vui cứ như một đứa trẻ chuẩn bị nhận quà vậy – tớ chờ mãi , tê cả chân lên rồi đây này! – cậu ta đứng dậy , gương mặt nhăn nhó với đôi chân tê cứng, nó nghĩ chắc hẳn cậu ta ngồi đây cũng gần cả tiếng đồng hồ.
• Đến lớp sớm chi vậy? – Mưa lấy chìa khoá lớp ra mở cửa – hôm nay đâu phải ngày cậu trực, mà dù có là ngày trực cũng không cần đến sớm vậy đâu.- Mưa đi vào lớp, để cặp ở chỗ bàn của mình rồi bắt đầu quét lớp, chuẩn bị mọi thứ, cậu ta cũng lẽo đẽo đi theo nó.
• Mưa! Tớ hỏi cậu một câu nhé, được chứ ?
• Có quan trọng lắm không? Nếu không thì đừng làm phiền tớ, vì tớ còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm – nó bực mình
• Tớ sẽ giúp mà, nên cậu sẽ trả lời câu hỏi của tớ chứ - cậu ta lại nhe răng cười một cách nham nhở - thực ra vì ghét nên nó cố tình thấy thế, chứ nó biết nụ cười của cậu ta rất đẹp, sáng và tươi – lũ con gái trong lớp chả mê mẩn Clover vì nụ cười đó.
• Ừ! – nó trả lời theo kiểu cho xong để cậu ta sẽ thôi theo sau nó và giúp nó làm cho xong mọi thứ , nếu làm xong sớm nó sẽ có them thời gian xem lại bài vở .
• Tớ sẽ giúp cậu đi giặt khăn lau bảng! – cậu ta chạy lại chỗ cái khăn và nhanh nhẩu chạy về phía bồn nước ngay góc cầu thang, một lát sau cậu ta đã quay trở lại – Này! Rất sạch đấy nhé! Vậy, cậu thích màu gì thế Mưa?
• Tớ thích màu trắng! – vừa đúng lúc nó quét lớp xong , nó với tay về phía cậu bạn lấy chiếc khăn và bắt đầu lau bảng .
• Màu trắng rất đẹp, tớ thích màu xanh của cỏ ấy, cậu để ý màu đó không! – vừa nói dứt câu cậu ta lại chạy đi mất, một lúc sau quay về với cái micro trên tay – Cậu biết không …?
• Cỏ nào mà chẳng màu xanh, cậu nghĩ tớ mù màu chắc – nó bực mình và giọng nói bắt đầu cáu gắt.
• Không ... ý tớ không phải vậy – cậu ta lúng túng, đi về phía nó phân minh – ý tớ là cậu có biết cỏ 4 lá không thôi, tớ …tớ chỉ chưa kịp nói hết câu vì tớ bị hụt hơi …- mặt cậu ta ra vẻ tội nghiệp, mà nó cũng thấy mình nói hơi nặng lời , nhưng nó quyết định không xin lỗi , vì …nó bực mình thật sự mà .
• Tớ chỉ biết cỏ 3 lá thôi, nó mọc đầy ở mấy bồn hoa dưới sân trường ấy – nó chỉ tay về phía mấy bồn hoa dưới sân – chỉ là không có 4 lá thôi !

• Mà Mưa này …- cậu ta đứng rất gần nó và thì thầm …- Từ nay cậu gọi tớ là Clover nhá!
• Làm gì? Cậu có tên cơ mà … - nó ngạc nhiên
• Vì tớ thích vậy , chỉ là một cái tên thân mật thôi mà, tớ muốn cậu là bạn thân của tớ …thế thôi …- ánh mắt khẩn thiết của cậu ta làm nó không thể từ chối được – Đồng ý nhé !...làm ơn đi mà …
• Ừ !

***

Mưa đang ngồi trong phòng, trên cái giường nhỏ xinh xắn màu trắng của và đọc cuốn truyện nó thích. Thời gian này trong ngày là thời gian mà Mưa thích nhất. Sau buổi học sáng, nó về nhà, ăn cơm cùng bố mẹ, nghỉ ngơi. Buổi chiều dậy thì đọc một vài tựa sách mà nó đã cất công tìm kiếm ngoài tiệm sách cũ đem về. Buổi tối thì nó học và chuẩn bị bài.

Cuộc sống của nó, ngày qua ngày vẫn trôi theo cái quy tắc mà nó đã tự đặt ra cho bản thân. Vì vậy mà nó luôn thấy tự hài lòng với bản thân và trung thành với cái thời khoá biểu ấy . Mưa đặt cuốn sách xuống bên cạnh mình, mắt nhắm nghiền, và trong đầu bất chợt xuất hiện hình ảnh của Clover với những câu nói kì lạ, khó hiểu của cậu ta .

• Mưa! Con có bạn đến tìm này – giọng của mẹ nó vang lên từ nhà dưới

Ai thế nhỉ? Bình thường có ai đến tìm mình vào giờ này đâu chứ? Nó thắc mắc, rồi vội vàng gấp cuốn sách lại, để lên kệ và đi xuống nhà. Nó thật không tin vào mắt mình, là Clover, cậu ta đứng ngay trước cửa với chiếc xe đạp và không quên kèm theo nụ cười truyền thống của mình .

• Mưa ! – vừa thấy nó xuống khỏi cầu thang cậu ta đã vội kêu tên nó như thể sợ nó không thấy cậu ta đang đứng lù lù trước cửa
• Cậu …sao cậu biết nhà tớ? – Mưa đi lại phía cậu ta – Mà cậu đến nhà tìm tớ có việc gì thế?

• Lúc sáng tan học tớ đi theo cậu về nhà … tớ … - Câu nói của cậu ta bị cắt ngang bởi giọng hét của nó
• Cậu …cậu theo dõi tớ à ?! Sao cậu dám làm thế?
• Tớ …tớ không định … - giọng Mưa lại vang lên cắt ngang câu nói của cậu ta lần nữa.
• Thôi, cậu về đi, tớ không muốn nghe gì bây giờ cả - Giọng nó bắt đầu trở nên nặng hơn và khó chịu hơn. Nó không muốn cãi nhau trong nhà làm phiền mẹ nên lại cố kiềm giọng mình xuống và nói nhanh: “Có gì mai lên trường tớ sẽ nói chuyện với cậu sau! Cậu về nhé!”

Mưa đứng dậy và đi về phía cổng – một cách đuổi khéo mà người ta vẫn hay làm, kiểu cũ rồi nhưng với Mưa thì đây là lần đầu nó phải làm điều này, biết là bất lịch sự nhưng nó thật sự thấy khó chịu với Clover .

• Mưa chưa nghe tớ nói mà đã làm như thế với tớ rồi! Tớ có làm gì quá đáng đến mức Mưa phải giận như vậy không? – cậu ta nắm cổ tay nó giựt lại.

Nó đứng im chết lặng người vì … nó cũng không biết tại sao mình lại nổi giận lên như vậy. Giọng cậu ta vẫn vang đều – “tớ chỉ định nói là không phải tớ cố tình theo dõi hay muốn làm gì cho Mưa khó chịu vì tớ đâu. Tớ chỉ vô tình biết nhà Mưa ở đây thôi , vì nhà tớ ở cách nhà Mưa một con hẻm, tớ đã thấy Mưa đạp xe ngang qua hẻm nhà tớ , tớ có gọi nhưng Mưa không nghe nên tớ đã đạp xe theo! Chỉ vậy thôi , còn bậy giờ … tớ về đây! Xin lỗi vì đã làm Mưa khó chịu …”

Nói dứt câu , Clover đi ra cửa và dẫn chiếc xe đạp của mình đi về phía cái hẻm cách nhà nó không xa. Nó đứng đó, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Nó giận mình tại sao có thể nói với Clover như vậy?! Nó thấy mình có lỗi nhưng lại không thể mở miệng nói xin lỗi Clover ngay lúc ấy. Nhưng cảm giác lớn nhất đang có trong đầu nó là - Nó ghét Clover!


Kì 2: Học cách tin tưởng
 

hozu38

Member
Tham gia ngày
3/8/09
Bài viết
153
Reaction score
0
Điểm
16
Cái này chị cũng đọc rồi. hay em nhỉ. Ngủ muộn thế hả? Thành viên tích cực!!
 

rummi

Member
Tham gia ngày
20/5/09
Bài viết
564
Reaction score
0
Điểm
16
tiếp đi nhok
đang gay cấn :-"
 

Similar threads

Latest resources

Top