Xin lỗi, em thấy nản rồi

Admin

Administrator
Thành viên BQT
Tham gia ngày
12/5/09
Bài viết
1,163
Reaction score
2
Điểm
38
Đêm qua em vẫn ngủ bình thường, không có ác mộng gì, nhưng thật lạ lùng, sáng nay khi thức dậy, em nhận ra một điều: Em không còn yêu anh nữa. Tất cả những gì em nghĩ về anh bây giờ, thật xa lạ.
Đúng là về khoảng cách địa lý, chúng ta ở rất xa nhau nhưng đây có phải là lần đầu tiên em ở xa anh như thế đâu? Thật lòng là lúc nhận lời yêu anh, em không hề nghĩ tới khoảng cách xa vời đó. Em vẫn là một cô sinh viên mơ mộng, vẫn nhìn cuộc đời bằng màu hồng. Cho đến bây giờ khi đã đi làm, em nhận ra những điều đó thì em đã yêu anh nhiều rồi, tình yêu với em đã trở thành thói quen, mà em lại là người sống theo thói quen. Thêm một điều nữa, em không những yêu anh mà em còn thương anh nữa. Cuộc sống của chúng ta khác nhau nhiều lắm. Sự khác biệt về tuổi tác, gia đình. Em kém anh 7 tuổi. Với em thì đó gần như là 2 thế hệ. Vì hoàn cảnh gia đình, anh phải đi làm từ năm 18 tuổi, đã 10 năm rồi, anh bôn ba, làm ăn để sinh sống và để nuôi em trai ôn thi và học đại học. Cuộc sống làm anh trở thành người như bây giờ.
Người ngoài nhìn vào thì nói anh hiền lành. Ban đầu em cũng nghĩ anh là người hiền lành nhưng lâu rồi, yêu anh, em mới biết: Anh cũng chẳng hiền như mọi người nghĩ. Anh toàn hiền những cái không nên . Anh tìm được mối hàng, đáng nhẽ anh nên giữ để mua rồi bán lại cho người ta thì anh lại mách cho người ta địa chỉ để rồi cuối cùng họ chẳng cần anh nữa! Như thế là người tốt sao anh?
Bạn của em có kể về dượng của nó: Là một người tốt nhưng công ăn việc làm bình thường. Hiền lành nhưng chẳng năng động gì hết, bây giờ như một gánh nặng cho gia đình nó. Em sợ.
Đôi khi lòng tự trọng của anh cũng quá cao nếu em có nhỡ nói gì động chạm tới gia đình anh. Nhiều chuyện, em thấy anh là người có lòng tự trọng quá cao. Nhưng sao em đưa tiền, anh vẫn nhận bình thường? Em mới đi làm nhưng so với tiền lương của anh 2 triệu/ tháng lại ăn uống, nuôi bố, nuôi em trai học đại học thì em vẫn có tiền hơn. Em dồn hết tiền để anh sửa nhà, còn định mua điện thoại cho anh nữa. Với anh, hình như cũng là chuyện hơi đặc biệt tý xíu?
Bố mẹ em không thích anh vì anh không có bằng đại học. Bố mẹ em sợ anh sẽ là gánh nặng của gia đình em.
Đành là trước đây anh không có điều kiện học hành nhưng bây giờ em thấy anh cũng có vẻ như không có sự cố gắng, quyết tâm lắm. Con trai mà như thế thì sau này chuyện gia đình sẽ ra sao?
Nhiều chuyện lắm, nhưng em nghĩ là em vẫn yêu anh. Em vẫn muốn cùng anh cố gắng. Em đang chờ 4 năm anh học tại chức rồi anh mới đến với em, mới tìm việc. Nhưng đó cũng là suy nghĩ của em thôi. Nếu em hỏi anh là 4 năm nữa anh có ra đây với em không? Thì anh sẽ nói: Sao em nói nhiều thế!
Tóm lại là thái độ của anh làm em thấy không yên tâm. 4 năm nữa, nhỡ anh không ra, em biết làm sao? Một khi con trai đã thích thì thiếu gì lý do? Lúc đó anh nói: vì gia đình, vì công việc hay vì chuyện này chuyện nọ… thì em bắt đền anh chắc? Lúc đó mà em chưa yêu ai, chờ đợi anh thì em ế mất. Con gái có thì. Em luôn ý thức được bây giờ là tuổi đẹp nhất của em, nếu bỏ qua, em sẽ chẳng thể quay lại.
Bây giờ em cứ hết tâm hết sức cho anh, sau này anh như thế thì em biết làm sao? Phần thiệt bao giờ cũng là của con gái.
Nhưng hình như anh không nghĩ cho em.
Em biết anh là một người sống tình cảm, nhưng chuyện nội bộ gia đình anh, anh không hề nói cho em. Mọi việc thì anh nói em làm như thể em là vợ anh nhưng suy nghĩ của anh thì anh lại chẳng hề nói cho em. Anh cứ như một thế giới độc lập mà em phải khám phá nhưng khám phá rồi cũng chẳng tìm được cái gì. Nhiều rồi em cũng nản.
Tối hôm qua, anh mắng em, không phải lần đầu tiên: Lâu lâu hãy nói chuyện một lần, nói chuyện nhiều mệt lắm. Em có biết là sóng điện thoại cũng hại lắm không? Em đã giận dỗi, đã nhắn tin như thể doạ anh: “Anh đừng đẩy em ra với người khác…”. Nhưng hình như tin đó cũng chẳng làm anh quan tâm. Em biết là công việc làm anh mệt mỏi với lại anh cũng biết tính của em hay hờn dỗi nhưng anh làm thế, em tự ái lắm. Tự ái và buồn và nản. Con gái thường có nhu cầu nói chuyện nhiều, huống chi em lại là người thích dựa dẫm. Chúng ta đã ở xa nhau 1035km . Tiền bạc, thời gian không thể đi lại được, 1 năm được gặp nhau 1-2 lần là nhiều. Vậy mà nói chuyện thì anh lại không thích. Như thế thì yêu nhau kiểu gì đây? 4 năm chờ đợi sẽ sao đây?
Em thấy tương lai mù mịt, mệt mỏi quá. Chẳng có niềm tin, hy vọng gì. Và đúng là: Em xin lỗi nhưng em thấy nản dần rồi…


Kim Phuong
Nguồn: VnExpress

Đọc blog này anh cũng thấy lo cho số phận của anh quá :(
 

rummi

Member
Tham gia ngày
20/5/09
Bài viết
564
Reaction score
0
Điểm
16
Đôi khi khoảng cách lại làm cho người ta gần nhau hơn anh ah
ĐỪng lo lắng
Lo thì cũng có giải quyết đc j` đâu
Lạnh rùi, mặc ấm anh nhớ ;))
 
Similar threads
Thread starter Tiêu đề Diễn đàn Trả lời Date
K Cầu xin ông trời thấu hiểu lòng con Entry Blog hay 1

Similar threads

Latest resources

Top