“... Em đang buồn lắm. Chưa bao giờ em lại cảm thấy sụp đổ và tuyệt vọng ghê gớm đến thế này. Sức học của em không đến nỗi nào, lại là học sinh của một trường danh tiếng nhất của tỉnh, thầy cô, bố mẹ tin tưởng, hi vọng vô cùng. Vậy mà... Em đã thất bại rồi. Em không dám bước chân ra khỏi nhà, không dám gọi điện hỏi kết quả của bạn bè, không dám gặp bất cứ ai. Em thực sự xấu hổ và hụt hẫng. Chỗ bấu víu duy nhất của em lúc này là gia đình.
Nhưng bố mẹ lạnh nhạt với em, không nói với em bất cứ một lời nào. Bố mẹ dường như cũng chán việc ở nhà, việc phải nhìn thấy em, nên toàn đi từ sáng cho đến tận tối muộn mới về. Em ở yên trong phòng không ra ăn cơm, nằm khóc ướt gối, bố vào nhìn thấy cũng không an ủi, không thèm nói gì với em cả... Em cảm thấy không còn ai yêu quý em, không còn ai muốn ở bên cạnh em nữa. Em thấy cô đơn ngay chính trong nhà mình, đã có những lúc, em nghĩ đến những điều dại dột....”.(Linh V, HT)
Nhưng bố mẹ lạnh nhạt với em, không nói với em bất cứ một lời nào. Bố mẹ dường như cũng chán việc ở nhà, việc phải nhìn thấy em, nên toàn đi từ sáng cho đến tận tối muộn mới về. Em ở yên trong phòng không ra ăn cơm, nằm khóc ướt gối, bố vào nhìn thấy cũng không an ủi, không thèm nói gì với em cả... Em cảm thấy không còn ai yêu quý em, không còn ai muốn ở bên cạnh em nữa. Em thấy cô đơn ngay chính trong nhà mình, đã có những lúc, em nghĩ đến những điều dại dột....”.(Linh V, HT)